Sunday, December 6, 2009

Wednesday, October 7, 2009

Monday, June 22, 2009

Small hp :]


Ngắn gọn,xúc tích :D
Jờ ko thix dài dòng,mệt ng :(
Túm lại là hum ni zui :))
Zui là zui :))
Thế thui =))
Zui zì cái j áh :-?
Hmmm...

- Đc chị Diễm [học chung AV] mua tặng 1 bộ vòng và nhẫn làm = vỏ sò shinh shinh nà :x
---> Iu wá :)) Đi du lịch vs chồng mà còn nhớ mua wà cho mình =)) V.I.P ;))

- Mua 2 cuốn sách trên Vinabook onl nà :
+
Venice và những mối tình gondola_Dương Thụy
+ Ngón tay mình còn thơm mùi hoa oải hương_Ngô Thị Giáng Uyên

- Bị thối lộn $10.500 thành $1.500 =))
Mình đã mù cái khoản thối tiền wa lại mà còn gặp ng kinh hơn mình =))
Thế nà gọi hotline kiu ng jao sách cho mình trở lại đưa đúng tiền :))
Đáng lẽ là bực nhg anh jao sách nỳ nói chiện khá dễ mến và cũng khá dễ nhìn nên thoai :"> hehe.
Xí xóa thông cảm vì thực sự thì mình là ng đầu tiên anh ý jao sách [trg 1 chồng sách # nhau]
Cúi cùn thì anh ý cũng trở lại sau khi jao hết sách :)) Nhìn cái mặt hơi ngốc =))
Làm ng ai lại làm thía :"> hihi.

---> Nói chung chỉ nà ~ điều bé nhỏ nhg cũng làm mình thấy zui zui.
Có lẽ mình ko đc zui trong nhìu ngày gộp lại nên đâm ra nó hơi khìn bất tử :))
...Khi ~ điều khiến mình ko zui cứ liên típ xảy ra làm hơi stress và bực.
Đủ chiện mà mình ko muốn kể ra lúc này nhg rùi sẽ than thở trong 1 ngày gần đây...
Hi vọng :)) Mình là 1 ng nắng mưa thất thường mà :))
Đời còn có nhìu chiện xảy ra bất ngờ thì huống j là mình...
Mình cũng chỉ là 1ng bình thường như bao ng trên trái đất nỳ...
Chỉ có cái tôi riêng biệt,hòa đồng nhg ko hòa tan mà thoai :)
Trời mưa thiệt nà mát hơn 1 tẹo :D
...

Quiz về tật xấu :))

Suốt cuộc đời của mình bạn luôn tìm kiếm sự cân bằng và bình yên trong cuộc sống nhưng thực tế thì lại không như bạn mong đợi.
Thường xuyên bị mất cân bằng là điều có thể dễ dàng nhận thấy ở bạn.
Bạn có thể trong trạng thái hoàn hảo hàng giờ liền, bạn làm việc không biết mệt mỏi.
Nhưng bạn cũng có thể bị rơi vào trạng thái mất tập trung không muốn làm bất cứ điều gì, bạn cảm thấy mệt mỏi và muốn nghỉ ngơi, xa rời mọi thứ xung quanh.
Vì thế, những người xung quanh bạn đôi khi rơi vào trạng thái bị động không biết nên cư xử với bạn ra sao (để bạn một mình hay nói chuyện vui vẻ).
Đừng làm việc quá sức, lên một kế hoạch cho mình đi, như vậy bạn sẽ thoải mái hơn trong công việc.

---> Sẽ rút kinh nghiệm :)

Tuesday, June 2, 2009

"I love you" by Joanna Wang





I love you, say we're together baby, you and me

I can only give my life and show you all I am
in the breath I breathe
I will promise you my heart
and give you all you need if it takes some time
and if you tell me you don't need me anymore
that our love won't last forever
I will ask you for a chance to try again
to make our love a little better,
ooh...

I love you, say we're together baby,
say we're together, oh
I need you, I need you forever baby, you and me

You say you hardly know exactly who I am
so hard to understand
But I knew right from the start, the way I felt inside,
if you read my mind
and if you tell you don't need me anymore
that our love won't last forever, no
I will ask you for a chance to try again
to make our love a little better

I love you, say we're together baby,
say we're together, oh
I need you, I need you forever baby, you and me

Remember when you used to hold me,
remember when you made me cry
You said you loved me, oh, you did, yes you did

I love you, say we're together, baby, say we're together, oh
I need you, I need you forever, baby, you and me.

Saturday, May 9, 2009

Sống ở trên đời đã là chuyện điên rồ

Tôi chọn cho mình giải pháp tự thả rơi để giải thoát"


Tầng 10..




tôi thấy 1 đôi rất yêu nhau (trong mắt mọi người) đang đánh nhau. "yêu nhau lắm, cắn nhau đau" ??!


9..

Tôi thấy KangIn cứng rắn và mạnh mẽ đang ngồi khóc...

7...


Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket
Wook đang uống thuốc chữa bệnh trầm cảm!



6...



Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket

Hàng ngày, Geng vẫn mua 7 tờ báo để tìm việc...

4...


Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket


Teuk lại cãi nhau với bạn trai...

3...

Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket


Ông cụ này hàng ngày vẫn hy vọng có ai đó tới thăm...

2...


Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket


Yesung vẫn ngắm ảnh người chồng đã ra đi từ nửa năm trước của cô...



oops...

Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket


Trước khi nhảy xuống, tôi đã nghĩ mình là người bất hạnh nhất...


Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket

Bây giờ tôi chợt nhận ra tất cả mọi người ai cũng có vấn đề và nỗi lo riêng của mình ...



Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket

Sau khi chứng kiến tất cả, tôi nhận ra rằng thực tế, cuộc sống của tôi ko hề tệ đến thế. ...



Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket

Tất cả mọi người đều đang nhìn tôi ...


Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket


Tôi nghĩ, bây giờ thì họ sẽ cảm thấy rằng tình cảnh của họ ko hề tệ chút nào ...

... So think carefully before u jump off ...

Sống ở trên đời đã là chuyện điên rồ
Sao còn muốn lên tận trời xanh?
Chi bằng ngủ yên trong giấc mộng dịu êm....

[copy from Neige's blog]

@Ted : Đúng là sống trên đời đã là 1 chuyện điên rồ

Thursday, May 7, 2009

SG mưa :)


Mưa và mưa :))

Dù sao mưa,nó vẫn mát mẻ bik bao :))
Lắm khi cũng rắc rối chã kém Nắng :(
Mà nóng wá thì chik :D May mà mưa [vì bão số 1] chứ ko chắc mình khùng >"<
[Nhìu ng bị bão ảnh hưởng lớn :( Thiệt là tội...]

...

Mưa làm mình nhớ mọi thứ về kỷ niệm...
Có ~ thứ đã wa,có ~ thứ cứ mãi đeo đẳng...
Bùn,vui,lạnh lẽo và tổn thương...
Ôi,bik làm sao đc :)
Ta sẽ yêu ta như chưa bao jờ yêu =))

Sẽ yêu nhìu thật nhìu...


Wednesday, April 29, 2009

10 lý do cho xu hướng sống độc thân thời hiện đại


Sống một mình, bạn sẽ không phải phát cáu khi anh ấy vứt đồ đạc bừa bãi ra phòng, còn đàn ông thì không phải báo cáo mỗi khi đi đâu đó.


* 10 lý do phụ nữ thích độc thân

1. Có thể thường xuyên thoải mái ăn uống, bởi những người đàn ông bên cạnh luôn sẵn sàng giành phần chi tiền.

2. Bạn sẽ có thêm nhiều người bạn khác giới.

3. Không cần để tâm đến những đồ dùng cá nhân, có thể để đâu tùy thích.

4. Không phải cãi nhau với người khác vì những chuyện nhỏ nhặt.

5. Bạn có thể đi chơi cùng cha mẹ bao lâu tùy thích.

6. Bạn không cần suy nghĩ xem có nên gọi điện cho anh ấy không, và cũng không phải khổ tâm khi cứ phải chờ điện thoại.

7. Bạn sẽ không phát cáu khi anh ấy vứt đồ đạc bừa bộn ra phòng.

8. Bạn sẽ không cần để bia trong tủ lạnh, thay vào đó là những đồ ăn vặt mà bạn thích như kem, hoa quả, sữa tươi…

9. Có thể thoải mái mua quần áo, đồ trang điểm mới…, sẽ không ai la mắng bạn: “Em mua những thứ này làm gì, em muốn làm đẹp cho ai ngắm à? ...”

10. Bạn có thể tự do làm những gì mình thích, có thể ngủ 8 tiếng một ngày mà không sợ bị ai quấy rầy...

* 10 lý do nam giới thích sống độc thân

1. Không phải trải qua những đau khổ khi thất tình.

2. Có nhiều thời gian cũng như cơ hội dành cho sự nghiệp.

3. Không cần báo cáo mỗi khi ra ngoài.

4. Không phải ngày ngày trả lời những câu hỏi như: “Anh có yêu em không? Có nhớ em không?”.

5. Ngày nay những bạn nữ độc thân rất nhiều, lấy một người về làm vợ tức là phải lấy cả gia đình vợ, thật phiền toái!

6. Không phải đưa ra những lựa chọn vô nghĩa và khó trả lời như “Nếu em và mẹ anh cùng rơi xuống nước, anh sẽ cứu ai trước?”.

“Nếu em và mẹ anh cùng rơi xuống nước, anh sẽ cứu ai trước?”.

7. Không phải ngồi cùng xem những bộ phim dài tập, những bộ phim buồn và “cung cấp” giấy ăn.

8. Phòng ngủ có thể để bừa bãi theo ý thích mà không phải nghe những lời phàn nàn.

9. Có thể thoải mái ngắm nhìn những người phụ nữ đẹp và tự tin đứng trước mặt họ để làm quen.

10. Tiết kiệm một khoản lớn tiền điện thoại.
Hương Liên
Theo Women

Sunday, April 26, 2009

Yêu một người lạ

Thỉnh thoảng, những khi ngồi một mình, tôi hay mường tượng lại hình ảnh của Em, vào lúc ấy. Mái tóc dài màu hạt dẻ buông xõa bay tung lên giữa gió chiều. Vóc dáng mỏng manh trong tà váy vàng nhạt. Những bước chân hấp tấp nhưng lại vừa có một vẻ gì thật nhẹ nhàng. Khi ấy là break-time vào buổi trưa. Tôi tự thưởng cho mình cái cảm giác thư thái với một cốc cappucino ngon tuyệt trên tay và ngắm nhìn khoảnh sân rộng được thiết kế cầu kì từ tầng 3 của tòa cao ốc văn phòng mà công ty tôi vừa chuyển đến tháng trước. Nhìn thấy Em đi qua, tôi bỗng có một cảm giác rất lạ là có thể Em sẽ biến thành một đám mây vàng nhạt và bay tít lên cao trước mắt tôi ngay bây giờ. Bật cười với ý nghĩ điên rồ ấy, tôi vẫn chăm chú dõi theo Em như một kẻ tò mò. Thế rồi, bỗng nhiên, như có linh cảm, Em quay mặt về phía tôi. Đôi mắt tròn xoe mở to ngạc nhiên. Và, Em đứng đó, nhoẻn miệng cười…

Giây phút đó, trái tim tôi như thít lại, và tôi biết chắc rằng mình sẽ mãi mãi không bao giờ có thể quên gương mặt ấy. Gương mặt bé nhỏ trắng muốt hướng về tôi bừng lên một niềm háo hức ngây thơ, như vừa trông thấy một điều gì thú vị. Nụ cười sáng lên trong ánh nắng chiều tỏa ra thứ cảm giác mê hoặc ấm áp. Có thứ gì thật ngọt ngào và êm dịu chợt trôi tuột vào lòng tôi. Tôi như say đi, choáng váng …Và cứ thẫn thờ đứng thế cho đến khi Em đã đi khuất từ lúc nào rồi.

Sau này, tôi đã tự nguyền rủa mình không biết bao lần. Giữa cái biển người mênh mông ồn ào này, việc bắt gặp Em thêm một lần nữa sao thật mơ hồ. Giá như, giá như mày chỉ cần chạy theo hỏi Em một câu gì đó, một câu thôi Nguyên ạ. Chỉ cần một cái tên cũng được, để thấy còn một sợi dây mong manh kết nối. Còn bây giờ, Em thực sự đã hóa thành đám mây kia rồi, đúng như mày tưởng tưởng đấy, thằng ngốc ạ.

Tôi vẫn hay tưởng tưởng, nếu bây giờ Em ở đây Em sẽ nói gì. Nếu người đi bên tôi lúc này là Em, Em có mỉm cười nữa không. Nhìn một chiếc váy xinh xắn, tôi cũng mường tượng ra Em khi mặc nó sẽ xinh đến thế nào. Nhiều khi tôi giật mình hoảng hốt khi thấy mình đã để cho tâm trí lạc qua nhiều trong những suy nghĩ về Em. Em ám ảnh tôi trong cả những giấc mơ chập chờn, nơi Em là cánh bướm nhẹ nhàng bay đến và vẫn nở nụ cười mê hoặc ấy.

Thoạt tiên, những nỗi liên tưởng lạ lẫm ấy còn khiến tôi thấy thú vị, như một nét chấm phá cho cuộc sống vẫn bình lặng trôi. Thế rồi, càng lúc tôi càng thấy mình lún sâu vào. Những ý nghĩ có Em hiện hữu ngày càng bao chặt lấy tôi như một cái bẫy. Nỗi bất an mơ hồ xâm chiếm khiến tôi muốn vùng vẫy để thoát ra. Nhưng mãi cho đến khi ấy, tôi vẫn không nghĩ đến, không tin, hay là không dám tin vào những cảm giác kì lạ dành cho Em. Chỉ khi tôi thảng thốt nhận ra, mình đang nhớ đến nụ cười của Em khi nắm tay Phương. Trong mắt nàng, tôi đọc được nỗi ngạc nhiên khi thấy vẻ mặt thẫn thờ của tôi. Thì tôi đã biết mình không trốn tránh được nữa.

Tôi- thật- sự -đã -yêu-Em-mất-rồi.

***

Tôi 23 tuổi, đang là Creative Director trong một văn phòng thiết kế nước ngoài. Công việc cuối năm tất bật với những hợp đồng thiết kế lớn từ công ty mẹ ở Singapore. Những ô thời gian ngày-tuần-tháng được sắp xếp trật tự gọn ghẽ hầu như không còn khe hở. Mỗi ngày, tôi lao vào mớ công việc bộn bề ở công sở, hòa chung với đám đồng nghiệp trẻ tuổi, tài ba, tham vọng và đôi chút ngạo mạn. Những con người giống hệt tôi. Chúng tôi quay cuồng trong áp lực công việc, thật khủng khiếp nhưng vẫn phấn khích, y như một loại chất gây nghiện nguy hiểm.

Buổi tối, tôi thường đến quán Bar nơi My Phương, bạn gái tôi, chơi Piano. Nàng đang làm trợ lý tổng giám đốc trong một tập đoàn kinh doanh quảng cáo danh tiếng. Việc chơi đàn ở đây là một thói quen từ thời sinh viên mà nàng vẫn không bỏ được. Tôi vẫn rất thích ngồi lặng lẽ trong một góc tối, nhìn Phương say mê lướt trên những phím trắng đen xen kẽ. Đôi tay nàng với những ngón dài thanh mảnh nhảy nhót trên những phím đàn luôn cuốn hút đếnlạ.

Chúng tôi ở bên nhau đã năm năm. Khoảng thời gian đủ dài để cảm thấy gắn bó. Nhưng thực sự, chúng tôi chưa bao giờ nhắc đến từ “yêu”. Việc ở bên nhau từ khi nào đã trở thành một thứ tất yếu, một điều hiển nhiên, hay như một thói quen. Có lẽ, cả nàng và tôi đều muốn tự hiểu. Chúng tôi không muốn, hay đúng hơn là sợ hãi khi nhắc đến một cái gì quá rõ ràng, quá chắc chắn. Chúng tôi muốn yên bình trong cái cảm giác an toàn dễ chịu hiện tại. Thế nhưng, cả hai vẫn luôn hiểu, sự mơ hồ này mới chính là điều làm chúng tôi bất an nhất.



***

Có những lúc đi trên đường, tim tôi bỗng giật thót lên khi thấy một hình bóng hao hao như Em. Đã không ít lần tôi cố gom dũng khí chạy theo, và cũng bấy nhiêu lần tôi thất vọng hụt hẫng. Rồi có những lúc vô thức tôi chợt thấy mình đang hướng về khoảng sân rộng ngập tràn áng nắng mà Em từng bước qua kia. Nhưng tôi hoàn toàn không chắc mình muốn gì. Tìm được em, ừ thì thật vui quá, may mắn quá. Rồi sau đó…? Còn Phương…?

***

“Nguyên, nhìn em này!”

Tôi giật mình. Phương đã đến bên cạnh tôi từ lúc nào. Khuôn mặt nàng trong ánh sáng mờ ảo của quán Bar chợt xa lạ quá. Nàng nhìn tôi chăm chú, đôi mắt cương nghị nghiêm khắc ánh lên chút thảng thốt.

“Nguyên sao thế ? Lúc này Nguyên lạ lắm. Đi với em mà Nguyên như đang ở đâu vậy.”

Tôi gượng cười, chợt thấy cổ họng mình khô khốc. Tôi nhấp vội một ngụm nước. “ Có gì đâu em…chỉ tại em nhạy cảm quá đó thôi. Chắc tại vì công việc ở văn phòng dạo này mệt mỏi quá…”.

Im lặng. Bối rối. Tôi cố gắng phá tan cái ngột ngạt ấy.

“Sao lâu rồi em không chơi những bản nhạc vui nữa. Em thường đánh những bản nhạc buồn thôi.”

“Uhm… Thôi để em chơi tặng Nguyên một bài thật vui nhé.” Nàng lặng lẽ cười buồn.

Phương nhẹ nhàng tiến đến chiếc đàn Piano. Những vị khách trong quán Bar hồ hởi khi những âm điệu tươi vui nhộn nhịp của bản “Mùa xuân” trong tổ khúc “Bốn mùa” của Vivaldi vang lên trong không gian. Chỉ riêng tôi, và có lẽ cả Phương nữa, nghe thấy giữa những nốt nhạc rộn ràng ấy gợn lên một chút gì hoang mang, xáo trộn.

***

Tôi buông người xuống giường, ném chiếc điện thoại sang một bên. Những dòng SMS từ Phương vẫn không ngừng vang lên trong đầu. Anh biết trả lời em như thế nào hả Phương? Rằng anh đã yêu một người con gái khác ư. Một cô gái hoàn toàn xa lạ và thậm chí anh không hề biết cả tên cô ấy nữa. Thật hoang đường ngớ ngẩn phải không em?

Nhưng tôi biết nàng đã nhận ra. Phương của tôi luôn nhạy cảm đến mong manh. Tôi nhắm chặt mắt lại, mường tượng ra hình ảnh nàng. Phương của mấy năm về trước, cô bé dịu dàng thơ ngây và yếu đuối khép nhẹ đôi mi như phiêu đi trên phím đàn khiến gã sinh viên là tôi thẫn thờ. Phương của thời sinh viên hồn nhiên và dạn dĩ hơn, của những lần đi biển –vùng trời yêu thích của cả hai đứa- chân trần nô đùa giữa sóng biển và bầu trời xanh ngắt, đẹp đến nao lòng. Rồi Phương của hôm nay, cô gái bản lĩnh và giỏi giang với một công việc nhiều người mơ ước, nhưng sao bỗng như xa lạ quá. Nàng đã từ lâu không còn dựa vào bờ vai tôi, không còn thổn thức với tôi những nỗi buồn vui nhiều khi rất nhỏ bé. Cả nàng, cả tôi bị cuốn vào những cơn lốc công việc rồi dần dần đã cuốn ra xa nhau từ lúc nào không biết…

***

Mọi chuyện thật sự đã kết thúc rồi sao?

Đã mấy tuần rồi không gặp Phương. Tôi vẫn bình thản đi đi về về, quăng mình vào công việc. Tôi vẫn cười nói với đồng nghiệp, bạn bè.

Nhưng, bên trong tôi, dường như có một khoảng trống mới hình thành. Nó cứ lan rộng ra mãi, thật khó chịu.

Có lẽ đó là sự hụt hẫng, chưa quen với sự thiếu vắng Phương. Tôi tự trấn an mình. Nhưng tôi biết, không hoàn toàn đúng như vậy. Có điều gì vô hình, ngột ngạt nhắc nhở tôi rằng dường như tôi đã quên một thứ gì đó, rất quan trọng.

Không biết Phương dạo này sao rồi nhỉ. Nàng rất cứng cỏi và bản lĩnh, hẳn là nàng cũng giống tôi, vẫn bình thường làm việc dù trong lòng có đôi chút hụt hẫng. Nhưng nàng sẽ ổn, tôi biết. Nàng đã mạnh mẽ hơn nhiều cái buổi đầu hai đứa mới quen nhau.

Thời tiết cuối năm se lạnh, từng đợt gió thốc lên trong không trung. Từ của sổ phòng mình, tôi ngắm nhìn con hẻm bình yên buổi tối. Trên giàn hoa giấy rậm rạp của mấy nhà hàng xóm, từng đợt, từng đợt cánh hoa bay lả tả theo gió như những trận mưa hoa, thật là đẹp. Mỗi năm vào thời gian này, Phương vẫn thích và vẫn đòi tôi cùng đứng trước cổng nhà, cùng nàng lặng yên ngắm những cánh hoa bay. Phương vốn vẫn lãng mạn và mơ mộng như thế. Bất giác, tôi mỉm cười nhớ đến vẻ mặt say mê thích thú của nàng dưới giàn hoa giấy.

Đột nhiên, những giọt mưa nhẹ rớt xuống mặt tôi mát lạnh. Dạo này vẫn hay có những cơn mưa cuối mùa còn sót lại như thế. Mưa có vẻ càng lúc càng nặng hạt. Giờ này là lúc Phương tan sở đang trên đường về nhà. Không biết nàng có nhớ mang theo áo mưa không. Dạo trước tôi luôn phải nhắc nàng, có hôm phải chạy đến tận nơi mang cho nàng nữa. Tôi chợt thấy lo lắng. hay là gọi điện cho nàng xem sao nhỉ? Mà thôi, tốt nhất chạy đến đây xem sao, đem theo áo mưa luôn…

Tôi đứng dậy. Đột nhiên, tôi khựng lại, nghe trái tim mình nhói lên. Mày đang làm gì vậy Nguyên? Chẳng phải mày đã chọn rời xa Phương rồi sao…

Khoan đã, sao mày không nhận ra một điều là mày vẫn nhớ về nàng và quan tâm đến nàng nhiều thế nào hả? Mày không nhận ra rằng đã từ bao lâu, nỗi day dứt và trống rỗng khi quyết định chia tay với Phương đã khiến mày quên hẳn đi chính cái lý do khiến mày xa nàng sao? Mày đã hoàn toàn quên hẳn Em, Người –Lạ của mày ấy, và chỉ sống thẫn thờ trong những ký ức miên man về Phương. Thằng ngu, cực ngu, tôi tự nguyền rủa mình. Sao mãi đến tận bây giờ tôi mới nhận ra điều gì là quan trọng với mình, và trái tim mình thực sự vẫn luôn hướng về Phương. Những cảm xúc với Em chẳng qua chỉ là cơn say nắng nhất thời. Tôi hoảng hốt nhận ra hình ảnh của Em sao mà giống Phương của buổi đầu đến lạ. Vậy là tôi đã lại yêu Phương, lần thứ hai, chứ đâu phải yêu một người lạ nào khác. Trời ạ, sao bây giờ tôi mới nhận ra điều ấy, có phải đã qua muộn rồi không…

Không. Không thể nào, tôi phải tìm lại nàng, dù chỉ còn cơ hội mong manh tôi cũng muốn tìm lại nàng. Ngay bây giờ. Nếu không, tôi biết mình sẽ mãi sống trong nỗi day dứt hối tiếc vô hạn. Tôi lao ra khỏi nhà …

Và, tôi đứng khựng lại. Nơi cánh cổng nhà tôi, là Phương. Nàng run rẩy, ướt nhòa. Thậm chí giữa cơn mưa, tôi vẫn thấy những giọt nước lấp lánh trên đôi mắt cương nghị mà tôi vẫn yêu tha thiết ấy. Trái tim tôi chùng xuống, muốn vỡ tan ra vì yêu nàng. Và giận bản thân mình…

“ Nguyên, em suy nghĩ mãi. Chúng mình thật sự kết thúc rồi à. Em vẫn không tin được, có thể nào…”

Tôi ôm chầm lấy Phương, không để cho nàng nói hết. Tôi vuốt mái tóc ướt sũng của nàng, thì thầm : “ Anh yêu em. Là lỗi của anh. Chúng mình hãy làm lại từ đầu nhé .” Nụ cười hạnh phúc vỡ òa giữa những giọt nước mắt trên vai tôi.

Cảm ơn Em, Người-Lạ. Em đã giúp tôi nắm bắt được điều quý giá nhất trong cuộc đời…

***

Buổi chiều đẹp. Tôi vẫn rất yêu ánh nắng tỏa sáng rực rỡ thế này. Nó khiến cho bao nỗi buồn chán tan chảy hẳn đi. Tôi tìm tay Phương, siết chặt. Bàn tay nhẹ nhàng ấm áp đặt gọn trong bàn tay tôi, tin cậy. Nàng khẽ mỉm cười dịu dàng.

Đột nhiên, tôi khựng lại. Là Em, Người- Lạ. Không thể sai được. Là Em nơi góc đường, trong trạm chờ xe buýt. Vẫn khuôn mặt ngây thơ ấy đang chăm chú nhìn về phía trước. Vẫn mái tóc mềm mại ánh nâu bay tung trong gió.

Giọng Phương khẽ khàng : “Nguyên, chuyện gì vậy?”. Tay nàng lay nhẹ vai tôi lo lắng. Tôi nhìn nàng, cười tươi trấn an : “Không. Đột nhiên muốn đi xem phim quá. Đi nhé!”. Phương gật đầu, mặt rạng ngời hạnh phúc. Và tôi biết, mình sẽ giữ mãi nụ cười này chứ không phải một ảo ảnh nào khác nữa.

Đột nhiên, lại trong một khoảnh khắc kì lạ, Người-Lạ bỗng quay về phía tôi. Đôi mắt tròn xoe lại ngạc nhiên. Rồi như cũng chợt nhận ra điều gì, Em lại mỉm cười với tôi, một lần nữa.

Và lần này, tôi nhìn thẳng vào Em để nở một nụ cười tươi tắn đáp lại.

(sưu tầm)

"The look of love" by Diana Krall

The look of love is in your eyes
A look your smile can't disguise
The look of love is saying so much more than just words could ever say
And what my heart has heard, well it takes my breath away

I can hardly wait to hold you, feel my arms around you
How long I have waited
Waited just to love you, now that I have found you

You've got the
Look of love, it's on your face
A look that time can't erase
Be mine tonight, let this be just the start of so many nights like this
Let's take a lover's vow and then seal it with a kiss

I can hardly wait to hold you, feel my arms around you
How long I have waited
Waited just to love you, now that I have found you
Don't ever go
Don't ever go


Sunday, April 19, 2009

I luv my BFF so much :x


Whit love friends

Tối wa, nt khuya cho Cò, Còm zà Pika. Hỏi thăm xem tụi nó thế nào rùi :)
Lâu rùi ko nt cho Cò, nt mở đầu jận dỗi xíu vì từ khi nó đi làm tới jờ, mình zà nó ít liên lạc hẳn...
Mình hơi bùn...Bùn [chính xác ko có j zui :D hì] nên nt "wạu" xíu :-"
Hì, nhg đc cái tính nó cũng ko đến nỗi "cà chớn" như mình =))
2 đứa nt wa lại đc 1 chút thì nó bảo nó đi ngủ để mai đi làm :(
Thế là hết t8m :'( Lại bùn 1 tẹo...
Đôi khi mình cảm thấy mình nhạt nhẽo vô cùng :|
Mình chán mình bỏ xừ :| Haiz!
Mình ghét mọi thứ lin wan tới sự nhàm chán, than thở, thô lỗ, tẻ nhạt zà zô zuyên :))
Tính mình nó khó chìu zà fức tạp ăn sâu trong máu roài :))

friends till the end. <

Mình thấy Cò, nó zất zả wá :(
Thiệt, mình thấy shương nó ghê...
Dù nó ít khi than thở nhảm zà khìn như mình :")
Đi làm xa ơi là xa mà lương thì như coan hạch b-)
[chuẩn bị chửi thề roài :P hehe]
Công nhựn nó kiên nhẫn zà jỏi thiệt ^^~
Nó nói mình fải fấn đấu jỏi hơn nó :|
Ack ack =.=' Hên xui 8->
Coan nỳ hem bik nó có nâng mình lên wá ko nữa ^^"


forever friend with a rosea real friend is hard to find, difficult to leave, and impossible to forget

Hỏi xong c/việc của nó rùi mới hỏi zấn đề tình củm :D
Xem nó còn llạc zới T. hok. Zà ngoài tên nỳ ra thì có thix ai # nữa hem 8->
Nó nói còn. Mình bảo là mình thấy nó zà T. ko có kết wả khả wan j đâu...
Cái nó nói thiệt zới mình là...
Đi làm xong, zìa tới nhà là nó mệt gần chik.
Ko có chance gặp ai hik :(
Cái nỳ công nhựn thiệt :s
Mình mà nó còn dẹp xó, huống chi...
Chỗ làm thì toàn nữ ko :|
[Kế toán mà b-) Haiz!]
Nó cũng cảm thấy chán T.
...
Nt wa lại đc có nhiu đó b-)
Zị cũng đủ xíu :-<
Tội nó, mới hết bịnh xong :'(
...
Mình nt cũng nhanh mừ nó bảo mình nt chậm b-(
Tại nt cùng lúc 3 đứa nên chậm chứ bộ b-)
Nhắn cho mình cái tin cúi cùn là nó tắt dđ đi ngủ, mai đi làm :(

friends xxxx

Pà Còm thì thiệt tình, mình cũng thấy lo cho pả ghê...
Nhg mình ko júp j nhìu cho pả đc.
Chỉ có nt động viên, thông cảm là nhìu 8->
Thấy pả lo lắng nhìu thứ wá làm mình cũng thấy nản...
Hì, tự nhin pả bảo zới mình là lấy chồng cho xong :))
Ta nói, mình nt la cho 1 trận :-"
Bảo pả đừng có crazy thế :P
Đừng có rước thêm wạ zào ng =))
Pả nói pả bik rùi :)
Tại bùn wá nên nói chơi thôi 8->
Thế là pả cũng đi ngủ lun...
Haiz!

bffs

Pika thì pà ấy có lẽ zẫn ổn :)
Pà ấy manly lắm :))
Mình ko có j fải lo cả :D
Dù sao thì so với Cò, Còm, Lùn, Mướp zà Khủng long
Pà Pika zẫn còn ổn chán :)
Nỗi lo của pà ấy có lẽ ko = mấy đứa kia nhìu.
Pika ko fải tuýp yếu đuối :D

I love my best friendi want you to be happy

Hmmm...
Thế đó, khi mình muốn nt ng nào thì mình chỉ hỏi về họ là nhìu.
Chứ ko nói về mình :))
Vì mình mà đang chán thì chã mún nói cái wái j zề mình cả ^^"
Bảo mình kể là mình than thở, khó chịu đủ thứ cho mà xem =))
Cò nó hỏi mình học xong chưa,
Mình bảo mình học xong rồi, chán web bm!
Ghét kinh! b-(
Cầu trời đừng có gặp lại nó lần nữa :s
Đã ghét cái j là ko tài nào thix đc :D
Học là học thế thôi...
Suy cho cùng, mình zẫn thix graphic hơn...
Dù nhìu khi mình bế tắc zà chán nó tận cổ :))
Nhg cũng zẫn theo, zẫn thix zà có lẽ...
Ngoài nó ra mình ko bik mình làm nên cái trò trống j #
=)) [Cười bùn thoai!]

friends/giraffes

Có lẽ anh Ján nói đúng...
"Nhìn xa wá sẽ thấy con đg` dài lắm em àh
Tìm cái j đó làm em vui
Hay đạt mục tiêu gần gần
Cứ thế sẽ tốt hơn."

Best Friends Forever i love my friends

Những khi mình bế tắc nhất,
Mình than thở zới anh ấy là nhìu...
Mà có lẽ do anh Ján đã rất tốt zới mình
Zà anh ấy động viên mình vượt wa khó khăn #
Nên mình cảm thấy sự yên tâm zà chia sẻ
Thật sự mình vẫn còn nhớ cái ko nên nhớ...
Cần wên đi điều ko cần trong wá khứ kia...
Anh Ján nói,
Mình hãy wên đi, đừng nên nhớ ~ nỗi buồn...
Ưà thì thời jan sẽ wa...
Sẽ wên thôi :) Dù sao cũng chẳng có ai thương khi mình bùn :D
Chứ chã lẽ cứ bùn, cứ nhớ, cứ than zới anh Ján hoài...
Trông nó chẳng jống ai :(
Mắc công, cứ thấy mình llạc là og ý lại nghĩ là
THAN THỞ :)) Chik tên mình :-"
Mà đìu đó cũng chẳng fải là con ng của mình :))

Smilefriendship

Nhắc tới og ấy, thấy cũng nhớ :))

Nhg og ấy sắp thi roài :D
Ko muốn làm fiền :D
Đợi thi xong, than típ =))
Khoái than zới og ấy ghê :))
...
Mà mình đã thix than zới ai rùi
Thì chỉ than zới mỗi ng đó thoai :D
Hơi ỷ lại :)
Hơi nhõng nhẽo,mít ướt :'(
Hơi ích kỷ...

Happy Is The Heart That Can Dance And Sing

Mình rất thương các bff của mình...
Cũng nhớ, cũng lo cho tụi nó
Nhg ít khi nào mình nói ra
Hay thể hiện nhìu :)
Suy cho cùng,
Đứa nào cũng có trăn trở về tình yêu
Về học hành, công việc...
Đôi khi mún gặp tụi nó nhìu.
Nhg ko fải đứa nào cũng có time gặp mình :'(
Ngay cả Hoàng_bff là boy di nhứt của mình
Mình cũng ko mún ziết thư than thở zới hắn
Nản 8-> Hắn ở xa mình wá...
Nhìu khi mún ziết thư lắm
Nghĩ rồi lại thoai :-<
Mà hắn có khối việc để lo rùi
Dù sao hắn sắp TNĐH...

Friends

Tuy mình đang lạc hướng
Mất kim chỉ nam dẫn đg`
Ko bik làm cái j típ theo
Nhg mình ko fải tuýp nhàm chán
Nên rồi jai đoạn này sẽ wa :)
Sẽ wa thoai...
Ai mà chã có khó khăn
Khó khăn của mình so với ng #
Cũng ko có j to tát là bao :))
Zẫn còn hp chán :) Ba mẹ iu thế mà :)
Chẳng wa mình đòi hỏi bản thân cao wá...
Nên ngơ ngơ, ngác ngác, ngô ngố như coan ngu thế thoai...
Sẽ cố gắng làm theo lời anh Ján jà nói xem sao :)
Ơ... mà cái og nỳ nghĩ sao mà đặt cái nick name "Rùa con" cho mình là thế lào nhở b-)
Hay thế ko bik =)) Mình từng có jai đoạn rùa bò mà :( Ôi, wá khứ thương đau...
Lâu rùi cái nick nỳ ko ai dám gọi mình :))
[Mà đứa nào gọi thế thì mình kick cho mí fát vào ass chứ chã chơi nhá b-( ]

* P/s : Zít cái entry xong, mệt cả ng! Bởi zậy ta nói, mình thix ziết diary hơn là blog b-)

recipe for friendship


Saturday, April 18, 2009

SG nóng ơi nà nóng!

Trời ơi! Sao mà nóng wá zậy chài ơi nà chài! Sun
Tâm trạng hok zui mà còn cộng thim cái weather nỳ nữa chắc chik wá
Sick
Haiz!!!
Sad
Ko muốn làm j hết cả Wilted rose
Hết Nắng rồi Mưa,Mưa rồi Nắng!
SG ơi nà SG...

Paradise Woot Refreshingly Cool
Girls Myspace Comments

Labels

Powered By Blogger