Thỉnh thoảng, những khi ngồi một mình, tôi hay mường tượng lại hình ảnh của Em, vào lúc ấy. Mái tóc dài màu hạt dẻ buông xõa bay tung lên giữa gió chiều. Vóc dáng mỏng manh trong tà váy vàng nhạt. Những bước chân hấp tấp nhưng lại vừa có một vẻ gì thật nhẹ nhàng. Khi ấy là break-time vào buổi trưa. Tôi tự thưởng cho mình cái cảm giác thư thái với một cốc cappucino ngon tuyệt trên tay và ngắm nhìn khoảnh sân rộng được thiết kế cầu kì từ tầng 3 của tòa cao ốc văn phòng mà công ty tôi vừa chuyển đến tháng trước. Nhìn thấy Em đi qua, tôi bỗng có một cảm giác rất lạ là có thể Em sẽ biến thành một đám mây vàng nhạt và bay tít lên cao trước mắt tôi ngay bây giờ. Bật cười với ý nghĩ điên rồ ấy, tôi vẫn chăm chú dõi theo Em như một kẻ tò mò. Thế rồi, bỗng nhiên, như có linh cảm, Em quay mặt về phía tôi. Đôi mắt tròn xoe mở to ngạc nhiên. Và, Em đứng đó, nhoẻn miệng cười…
Giây phút đó, trái tim tôi như thít lại, và tôi biết chắc rằng mình sẽ mãi mãi không bao giờ có thể quên gương mặt ấy. Gương mặt bé nhỏ trắng muốt hướng về tôi bừng lên một niềm háo hức ngây thơ, như vừa trông thấy một điều gì thú vị. Nụ cười sáng lên trong ánh nắng chiều tỏa ra thứ cảm giác mê hoặc ấm áp. Có thứ gì thật ngọt ngào và êm dịu chợt trôi tuột vào lòng tôi. Tôi như say đi, choáng váng …Và cứ thẫn thờ đứng thế cho đến khi Em đã đi khuất từ lúc nào rồi.
Sau này, tôi đã tự nguyền rủa mình không biết bao lần. Giữa cái biển người mênh mông ồn ào này, việc bắt gặp Em thêm một lần nữa sao thật mơ hồ. Giá như, giá như mày chỉ cần chạy theo hỏi Em một câu gì đó, một câu thôi Nguyên ạ. Chỉ cần một cái tên cũng được, để thấy còn một sợi dây mong manh kết nối. Còn bây giờ, Em thực sự đã hóa thành đám mây kia rồi, đúng như mày tưởng tưởng đấy, thằng ngốc ạ.
Tôi vẫn hay tưởng tưởng, nếu bây giờ Em ở đây Em sẽ nói gì. Nếu người đi bên tôi lúc này là Em, Em có mỉm cười nữa không. Nhìn một chiếc váy xinh xắn, tôi cũng mường tượng ra Em khi mặc nó sẽ xinh đến thế nào. Nhiều khi tôi giật mình hoảng hốt khi thấy mình đã để cho tâm trí lạc qua nhiều trong những suy nghĩ về Em. Em ám ảnh tôi trong cả những giấc mơ chập chờn, nơi Em là cánh bướm nhẹ nhàng bay đến và vẫn nở nụ cười mê hoặc ấy.
Thoạt tiên, những nỗi liên tưởng lạ lẫm ấy còn khiến tôi thấy thú vị, như một nét chấm phá cho cuộc sống vẫn bình lặng trôi. Thế rồi, càng lúc tôi càng thấy mình lún sâu vào. Những ý nghĩ có Em hiện hữu ngày càng bao chặt lấy tôi như một cái bẫy. Nỗi bất an mơ hồ xâm chiếm khiến tôi muốn vùng vẫy để thoát ra. Nhưng mãi cho đến khi ấy, tôi vẫn không nghĩ đến, không tin, hay là không dám tin vào những cảm giác kì lạ dành cho Em. Chỉ khi tôi thảng thốt nhận ra, mình đang nhớ đến nụ cười của Em khi nắm tay Phương. Trong mắt nàng, tôi đọc được nỗi ngạc nhiên khi thấy vẻ mặt thẫn thờ của tôi. Thì tôi đã biết mình không trốn tránh được nữa.
Tôi- thật- sự -đã -yêu-Em-mất-rồi.
***
Tôi 23 tuổi, đang là Creative Director trong một văn phòng thiết kế nước ngoài. Công việc cuối năm tất bật với những hợp đồng thiết kế lớn từ công ty mẹ ở Singapore. Những ô thời gian ngày-tuần-tháng được sắp xếp trật tự gọn ghẽ hầu như không còn khe hở. Mỗi ngày, tôi lao vào mớ công việc bộn bề ở công sở, hòa chung với đám đồng nghiệp trẻ tuổi, tài ba, tham vọng và đôi chút ngạo mạn. Những con người giống hệt tôi. Chúng tôi quay cuồng trong áp lực công việc, thật khủng khiếp nhưng vẫn phấn khích, y như một loại chất gây nghiện nguy hiểm.
Buổi tối, tôi thường đến quán Bar nơi My Phương, bạn gái tôi, chơi Piano. Nàng đang làm trợ lý tổng giám đốc trong một tập đoàn kinh doanh quảng cáo danh tiếng. Việc chơi đàn ở đây là một thói quen từ thời sinh viên mà nàng vẫn không bỏ được. Tôi vẫn rất thích ngồi lặng lẽ trong một góc tối, nhìn Phương say mê lướt trên những phím trắng đen xen kẽ. Đôi tay nàng với những ngón dài thanh mảnh nhảy nhót trên những phím đàn luôn cuốn hút đếnlạ.
Chúng tôi ở bên nhau đã năm năm. Khoảng thời gian đủ dài để cảm thấy gắn bó. Nhưng thực sự, chúng tôi chưa bao giờ nhắc đến từ “yêu”. Việc ở bên nhau từ khi nào đã trở thành một thứ tất yếu, một điều hiển nhiên, hay như một thói quen. Có lẽ, cả nàng và tôi đều muốn tự hiểu. Chúng tôi không muốn, hay đúng hơn là sợ hãi khi nhắc đến một cái gì quá rõ ràng, quá chắc chắn. Chúng tôi muốn yên bình trong cái cảm giác an toàn dễ chịu hiện tại. Thế nhưng, cả hai vẫn luôn hiểu, sự mơ hồ này mới chính là điều làm chúng tôi bất an nhất.
***
Có những lúc đi trên đường, tim tôi bỗng giật thót lên khi thấy một hình bóng hao hao như Em. Đã không ít lần tôi cố gom dũng khí chạy theo, và cũng bấy nhiêu lần tôi thất vọng hụt hẫng. Rồi có những lúc vô thức tôi chợt thấy mình đang hướng về khoảng sân rộng ngập tràn áng nắng mà Em từng bước qua kia. Nhưng tôi hoàn toàn không chắc mình muốn gì. Tìm được em, ừ thì thật vui quá, may mắn quá. Rồi sau đó…? Còn Phương…?
***
“Nguyên, nhìn em này!”
Tôi giật mình. Phương đã đến bên cạnh tôi từ lúc nào. Khuôn mặt nàng trong ánh sáng mờ ảo của quán Bar chợt xa lạ quá. Nàng nhìn tôi chăm chú, đôi mắt cương nghị nghiêm khắc ánh lên chút thảng thốt.
“Nguyên sao thế ? Lúc này Nguyên lạ lắm. Đi với em mà Nguyên như đang ở đâu vậy.”
Tôi gượng cười, chợt thấy cổ họng mình khô khốc. Tôi nhấp vội một ngụm nước. “ Có gì đâu em…chỉ tại em nhạy cảm quá đó thôi. Chắc tại vì công việc ở văn phòng dạo này mệt mỏi quá…”.
Im lặng. Bối rối. Tôi cố gắng phá tan cái ngột ngạt ấy.
“Sao lâu rồi em không chơi những bản nhạc vui nữa. Em thường đánh những bản nhạc buồn thôi.”
“Uhm… Thôi để em chơi tặng Nguyên một bài thật vui nhé.” Nàng lặng lẽ cười buồn.
Phương nhẹ nhàng tiến đến chiếc đàn Piano. Những vị khách trong quán Bar hồ hởi khi những âm điệu tươi vui nhộn nhịp của bản “Mùa xuân” trong tổ khúc “Bốn mùa” của Vivaldi vang lên trong không gian. Chỉ riêng tôi, và có lẽ cả Phương nữa, nghe thấy giữa những nốt nhạc rộn ràng ấy gợn lên một chút gì hoang mang, xáo trộn.
***
Tôi buông người xuống giường, ném chiếc điện thoại sang một bên. Những dòng SMS từ Phương vẫn không ngừng vang lên trong đầu. Anh biết trả lời em như thế nào hả Phương? Rằng anh đã yêu một người con gái khác ư. Một cô gái hoàn toàn xa lạ và thậm chí anh không hề biết cả tên cô ấy nữa. Thật hoang đường ngớ ngẩn phải không em?
Nhưng tôi biết nàng đã nhận ra. Phương của tôi luôn nhạy cảm đến mong manh. Tôi nhắm chặt mắt lại, mường tượng ra hình ảnh nàng. Phương của mấy năm về trước, cô bé dịu dàng thơ ngây và yếu đuối khép nhẹ đôi mi như phiêu đi trên phím đàn khiến gã sinh viên là tôi thẫn thờ. Phương của thời sinh viên hồn nhiên và dạn dĩ hơn, của những lần đi biển –vùng trời yêu thích của cả hai đứa- chân trần nô đùa giữa sóng biển và bầu trời xanh ngắt, đẹp đến nao lòng. Rồi Phương của hôm nay, cô gái bản lĩnh và giỏi giang với một công việc nhiều người mơ ước, nhưng sao bỗng như xa lạ quá. Nàng đã từ lâu không còn dựa vào bờ vai tôi, không còn thổn thức với tôi những nỗi buồn vui nhiều khi rất nhỏ bé. Cả nàng, cả tôi bị cuốn vào những cơn lốc công việc rồi dần dần đã cuốn ra xa nhau từ lúc nào không biết…
***
Mọi chuyện thật sự đã kết thúc rồi sao?
Đã mấy tuần rồi không gặp Phương. Tôi vẫn bình thản đi đi về về, quăng mình vào công việc. Tôi vẫn cười nói với đồng nghiệp, bạn bè.
Nhưng, bên trong tôi, dường như có một khoảng trống mới hình thành. Nó cứ lan rộng ra mãi, thật khó chịu.
Có lẽ đó là sự hụt hẫng, chưa quen với sự thiếu vắng Phương. Tôi tự trấn an mình. Nhưng tôi biết, không hoàn toàn đúng như vậy. Có điều gì vô hình, ngột ngạt nhắc nhở tôi rằng dường như tôi đã quên một thứ gì đó, rất quan trọng.
Không biết Phương dạo này sao rồi nhỉ. Nàng rất cứng cỏi và bản lĩnh, hẳn là nàng cũng giống tôi, vẫn bình thường làm việc dù trong lòng có đôi chút hụt hẫng. Nhưng nàng sẽ ổn, tôi biết. Nàng đã mạnh mẽ hơn nhiều cái buổi đầu hai đứa mới quen nhau.
Thời tiết cuối năm se lạnh, từng đợt gió thốc lên trong không trung. Từ của sổ phòng mình, tôi ngắm nhìn con hẻm bình yên buổi tối. Trên giàn hoa giấy rậm rạp của mấy nhà hàng xóm, từng đợt, từng đợt cánh hoa bay lả tả theo gió như những trận mưa hoa, thật là đẹp. Mỗi năm vào thời gian này, Phương vẫn thích và vẫn đòi tôi cùng đứng trước cổng nhà, cùng nàng lặng yên ngắm những cánh hoa bay. Phương vốn vẫn lãng mạn và mơ mộng như thế. Bất giác, tôi mỉm cười nhớ đến vẻ mặt say mê thích thú của nàng dưới giàn hoa giấy.
Đột nhiên, những giọt mưa nhẹ rớt xuống mặt tôi mát lạnh. Dạo này vẫn hay có những cơn mưa cuối mùa còn sót lại như thế. Mưa có vẻ càng lúc càng nặng hạt. Giờ này là lúc Phương tan sở đang trên đường về nhà. Không biết nàng có nhớ mang theo áo mưa không. Dạo trước tôi luôn phải nhắc nàng, có hôm phải chạy đến tận nơi mang cho nàng nữa. Tôi chợt thấy lo lắng. hay là gọi điện cho nàng xem sao nhỉ? Mà thôi, tốt nhất chạy đến đây xem sao, đem theo áo mưa luôn…
Tôi đứng dậy. Đột nhiên, tôi khựng lại, nghe trái tim mình nhói lên. Mày đang làm gì vậy Nguyên? Chẳng phải mày đã chọn rời xa Phương rồi sao…
Khoan đã, sao mày không nhận ra một điều là mày vẫn nhớ về nàng và quan tâm đến nàng nhiều thế nào hả? Mày không nhận ra rằng đã từ bao lâu, nỗi day dứt và trống rỗng khi quyết định chia tay với Phương đã khiến mày quên hẳn đi chính cái lý do khiến mày xa nàng sao? Mày đã hoàn toàn quên hẳn Em, Người –Lạ của mày ấy, và chỉ sống thẫn thờ trong những ký ức miên man về Phương. Thằng ngu, cực ngu, tôi tự nguyền rủa mình. Sao mãi đến tận bây giờ tôi mới nhận ra điều gì là quan trọng với mình, và trái tim mình thực sự vẫn luôn hướng về Phương. Những cảm xúc với Em chẳng qua chỉ là cơn say nắng nhất thời. Tôi hoảng hốt nhận ra hình ảnh của Em sao mà giống Phương của buổi đầu đến lạ. Vậy là tôi đã lại yêu Phương, lần thứ hai, chứ đâu phải yêu một người lạ nào khác. Trời ạ, sao bây giờ tôi mới nhận ra điều ấy, có phải đã qua muộn rồi không…
Không. Không thể nào, tôi phải tìm lại nàng, dù chỉ còn cơ hội mong manh tôi cũng muốn tìm lại nàng. Ngay bây giờ. Nếu không, tôi biết mình sẽ mãi sống trong nỗi day dứt hối tiếc vô hạn. Tôi lao ra khỏi nhà …
Và, tôi đứng khựng lại. Nơi cánh cổng nhà tôi, là Phương. Nàng run rẩy, ướt nhòa. Thậm chí giữa cơn mưa, tôi vẫn thấy những giọt nước lấp lánh trên đôi mắt cương nghị mà tôi vẫn yêu tha thiết ấy. Trái tim tôi chùng xuống, muốn vỡ tan ra vì yêu nàng. Và giận bản thân mình…
“ Nguyên, em suy nghĩ mãi. Chúng mình thật sự kết thúc rồi à. Em vẫn không tin được, có thể nào…”
Tôi ôm chầm lấy Phương, không để cho nàng nói hết. Tôi vuốt mái tóc ướt sũng của nàng, thì thầm : “ Anh yêu em. Là lỗi của anh. Chúng mình hãy làm lại từ đầu nhé .” Nụ cười hạnh phúc vỡ òa giữa những giọt nước mắt trên vai tôi.
Cảm ơn Em, Người-Lạ. Em đã giúp tôi nắm bắt được điều quý giá nhất trong cuộc đời…
***
Buổi chiều đẹp. Tôi vẫn rất yêu ánh nắng tỏa sáng rực rỡ thế này. Nó khiến cho bao nỗi buồn chán tan chảy hẳn đi. Tôi tìm tay Phương, siết chặt. Bàn tay nhẹ nhàng ấm áp đặt gọn trong bàn tay tôi, tin cậy. Nàng khẽ mỉm cười dịu dàng.
Đột nhiên, tôi khựng lại. Là Em, Người- Lạ. Không thể sai được. Là Em nơi góc đường, trong trạm chờ xe buýt. Vẫn khuôn mặt ngây thơ ấy đang chăm chú nhìn về phía trước. Vẫn mái tóc mềm mại ánh nâu bay tung trong gió.
Giọng Phương khẽ khàng : “Nguyên, chuyện gì vậy?”. Tay nàng lay nhẹ vai tôi lo lắng. Tôi nhìn nàng, cười tươi trấn an : “Không. Đột nhiên muốn đi xem phim quá. Đi nhé!”. Phương gật đầu, mặt rạng ngời hạnh phúc. Và tôi biết, mình sẽ giữ mãi nụ cười này chứ không phải một ảo ảnh nào khác nữa.
Đột nhiên, lại trong một khoảnh khắc kì lạ, Người-Lạ bỗng quay về phía tôi. Đôi mắt tròn xoe lại ngạc nhiên. Rồi như cũng chợt nhận ra điều gì, Em lại mỉm cười với tôi, một lần nữa.
Và lần này, tôi nhìn thẳng vào Em để nở một nụ cười tươi tắn đáp lại.
(sưu tầm)