Tháng mười hai.
Thành phố không biết lạnh.
Ấy vậy mà mùa đông vẫn lặng lẽ qua tim.
Em cấu chặt tay mình.
Sợ khóc.
Sợ những hoang hoải trốn chạy, xổ tung
Lúc nhìn thấy anh, an yên trước mặt.
Tháng mười hai.
Người trên phố lang thang buồn đến lạ.
Không ai còn nhớ nổi lần cuối cùng được hạnh phúc.
Chỉ thấy kí ức là một mảng trống lớn lao
Cuốn hiện tại đan thành nỗi cô đơn dăng dẳng...
Tháng mười hai.
-Phan Ý Yên-