Saturday, December 18, 2010

Saturday, December 4, 2010

Noel đang tới gần rồi :)


Vậy là một mùa Noel 2010 lại sắp đến rồi nhỉ...
Thời gian thật nhanh nhg mình ước nó nhanh hơn là chậm...
Có những nỗi buồn dù lớn/nhỏ cũng làm mình khó chịu trong lòng :)
Mình wá đa cảm & ngày càng khép lòng hơn hay lòng ng càng ngày càng bạc như vôi nhỉ?!
Vừa nghe Sweet Christmas, vừa ghi Blogspot cũng thú vị ghê
Album này là do mình tạo từ tất cả các bài Noel mình thích ;)
Những chuyện xảy ra trong thjan wa, mình ko muốn nhắc đến nhiều làm j...
Cảm jác thất vọng với ~ ng mình từng quý mến đúng là wá tệ!
Thêm 1 ng bạn, bớt 1 kẻ thù nhg đôi khi có 1 kẻ thù đích thực hơn là có 1 ng bạn hờ hững :))
Cái tính của mình nó kỳ cục vậy đó, mình ko chấp nhận cái j nửa mùa!
Hình như con ng bjờ ai cũng thích chơi nửa mùa với nhau, có mình thích trọn mùa thôi =))
Có lẽ mình khó chịu hay vì lý do j chăng mà nhiều ng làm mình chán đến fát ghét!
Chẳng thể nói chuyện thêm nữa chứ đừng nói j đến nhìn.
Sống vì mọi ng, mọi ng nhẫn tâm với nhau wá hỷ :))
Lúc nào mình cũng thích hòa đồng, thân thiện với nhau cơ mà
Toàn chơi đẹp thế sao ngta toàn chơi xấu mình lại ko ta :|
Bạc bẽo thế là cùng :))
Ko hiểu sao con ng càng lớn càng ngu về mặt jao tiếp ng với ng hay sao ấy!
Tiết kiệm từ lời nói tới hờ hững trong cách cư xử, thế mới gọi là sống á?!
Sống thế thì chết wách đi nha, lũ khốn kia, ta wyền rủa bọn mi, lũ tồi!
Stress chuyện tào lao đấy, wên đi, wên đi Teddy à...
Đừng wan tâm chi ~ con ng mà mình ghét, nhức đầu lại fí cuộc đời.
Thjan suy nghĩ cho tương lai bản thân còn có ích hơn ;)
Nhiều việc chưa làm mênh mông, bát ngát như sa mạc Sahara...
Nhìn ngta thành đạt, làm chức này, chức nọ, đi công tác đó đây mà làm mình ghen tị dễ sợ :))
Mình cũng ko thích than vãn làm j cho nhục chí con mèo lười lém lỉnh :">
Cố lên Teddy ới ời!
Bỏ mặc hết đi, hãy làm ~ việc bổ ích cho bản thân mình
Hãy sống như ngày mai là ngày tận thế! =))

Monday, November 22, 2010

Things you probably never knew or thought about....


1. At least five people in this world love you so much, they would die for you.

2. At least fifteen people in this world love you in some ways.

3. The only reason anyone would ever hate you is because they want to be just like you.

4. A smile from you can bring happiness to anyone, even if they don't like you.

5. Every night, someone thinks about you before they go to sleep.

6. You mean the whole world to someone.

7. If not for you, someone may not be living.

8. You are special and unique.

9. Someone that you don't even know exists loves you.

10. When you make the biggest mistake ever, something good comes from it.

11. When you think the world has turned its back on you, take a look: you most likely turned your back on the world.

12. When you think you have no chance of getting what you want, you probably won't get it, but if you believe in yourself, probably, sooner or later, you will get it.

13. Always remember the compliments you received. Forget the rude remarks.

14. Always tell someone how you feel about them, you will feel much better when they know.

15. If you have great friends, take the time to let them know that they are great.


And...

It's funny how hello always ends with a goodbye,

it's funny how good memories can start to make you cry.

It's funny how forever never really seems to last,

it's funny how much you'd lose if you forgot about your past.

It's funny how friends can just leave you when you're down,

it's funny how when you need someone they're never around.

It's funny how people change and think they're so much better,

it's funny how many lies can be packed in one "love letter".

It's funny how people forgive even though they can't forget,

it's funny how one night can contain so much regret.

It's funny how ironic life turns out to be,but the funniest part of all, none of that's funny to me.

Friday, November 19, 2010

Beautiful - Bosson



"For richer and poorer till death do us part

In sickness, in health you are always in my heart

Till the day when we're old and grey

I will cherish and love you in every kind of way"

Saturday, November 6, 2010

Friday, November 5, 2010

Wednesday, November 3, 2010

Wednesday, October 27, 2010

Các món ăn kị nhau

Bạn đã biết gan lợn không nên xào chung với giá? Không uống sữa bò với các loại quả họ cam quýt…. nhưng còn những loại thực phẩm khác nữa? Và làm sao để dễ nhớ?

Mật ong, sữa, sữa đậu nành?
Ăn cùng tắc tử - phải đành xa nhau!

Gan lợn, giá, đậu nực cười?
Xào chung, mất sạch bổ tươi ban đầu!

Thịt gà, kinh giới kỵ nhau?
Ăn cùng một lúc, ngứa đầu phát điên!

Thịt dê, ngộ độc do đâu?
Chỉ vì dưa hấu, xen vào bữa ăn!

Ba ba ăn với dền, sam
Bụng đau quằn quại, khó toàn vẹn thân!

Động kinh, chứng bệnh rành rành?
Là do thịt lợn, rang chung ấu Tầu!

Chuối hột ăn với mật, đường?
Bụng phình, dạ trướng, dọc đường phân rơi!

Thịt gà, rau cải có câu?
Âm dương, khí huyết thoát vào hư vô!

Trứng vịt, lẫn tỏi, than ôi?
Ăn vào chắc chết, mười mươi rõ ràng!

Cải thìa, thịt chó xào vô?
Ăn vào, đi tả, hôn mê khôn lường!

Sữa bò, cam, quýt, bưởi, chanh?
Ăn cùng một lúc, liên thanh sấm rền!

Quả lê, thịt ngỗng thường thường?
Ăn vào cơ thể đùng đùng sốt cao!

Đường đen pha sữa đậu nành?
Đau bụng, tháo dạ, hoành hành suốt đêm!

Thịt rắn, kị củ cải xào?
Ăn vào, sao thoát lưỡi đao tử thần!

Nôn mửa, bụng dạ không yên?
Vì do hải sản ăn liền trái cây!

Cá chép, cam thảo, nhớ rằng?
Ăn chung, trúng độc, không cần hỏi tra!

Nước chè, thịt chó no say?
Thỉnh thoảng như thế, có ngày ung thư!

Chuối tiêu, môn, sọ phiền hà?
Ruột đau quằn quại, như là dao đâm!

Khoai lang, hồng, mận ăn vô?
Dạ dày viêm loét, tổn hư tá tràng!

Ai ơi, khi chưa dọn mâm?
Nhắc nhau nấu nướng, sai lầm hiểm nguy!
Giàu Vitamin C chớ có tham (1)
Nấu cùng ốc, hến, cua, tôm, nghêu, sò!

Ăn gì? ăn với cái gì?
Là điều cần nhớ, nên ghi vào lòng!
Chẳng may ăn phải, vài giờ?
Chúng tạo chất độc bảng A chết người!
Quý nhau mời tiệc lẽ thường!
Thức ăn tương phản, trăm đường hại nhau!

(1) Các loại thực phẩm giàu Vitamin C không được nấu, ăn cùng các loài nhuyễn thể.

Nội trợ

Bí kíp chăm sóc da nhờn

Bạn mặc cảm và tự ti khi sở hữu một làn da luôn bóng nhẫy, đầy mụn và xỉn màu. Những lời khuyên bổ ích dưới đây sẽ giúp bạn giải quyết vấn đề “nan giải” này. Nên và không nên

- Nên rửa mặt thường xuyên, từ 3 - 4 lần/ngày để giữ da mặt luôn sạch sẽ. Đừng quên đeo khẩu trang khi ra đường. Bụi bẩn bám trên da mặt nếu không được làm sạch kịp thời sẽ càng dễ nổi mụn.

- Cần phải thận trọng khi sử dụng mỹ phẩm trang điểm và càng phải làm sạch da hàng ngày. Da nhờn không sợ tính kiềm, do vậy có thể sử dụng loại mỹ phẩm có tính kiềm cao. Khi trang điểm chọn kem lót và phấn nền nên chọn kem loại không chứa dầu.

- Nên tăng cường uống nhiều nước hàng ngày, ăn nhiều rau xanh, hoa quả tươi, hạn chế đồ ngọt, mỡ.

- Da nhờn rất nhạy cảm. Việc thường xuyên nặn mụn hay sử dụng không đúng loại mỹ phẩm càng làm tuyến nhờn dưới da hoạt động mạnh hơn. Da bạn sẽ càng trở nên nhờn và xỉn màu. Khi mụn xuất hiện, tuyệt đối không tìm cách nặn mà nên dùng các loại
thuốc hoặc mỹ phẩm có tác dụng trị mụn. Nếu mụn nhiều một cách bất thường và khó chữa, hãy tìm nhờ tới sự giúp đỡ của bác sỹ.

Và nên dùng sữa rửa mặt vì sữa rửa mặt tốt hơn xà phòng. Sữa rửa mặt không hút hết chất ẩm trong da mà chỉ loại bỏ bụi bẩn, chất dầu trên da. Khi rửa, nhớ dùng các ngón tay xoa nhẹ. Rửa mặt bằng nước ấm giúp lỗ chân lông thông thoáng, đồng thời không làm khô da.

- Da dầu cũng cần giữ ẩm vì thế, bạn không nên dùng các sản phẩm có tính tẩy nhờn quá mạnh. Nó sẽ khiến da bạn trở nên khô ráp.

- Khi trang điểm, nên thoa một lượng kem dưỡng ẩm vừa phải, đợi một lát cho kem thấm vào da. Dùng khăn giấy lau thật nhẹ để thấm bớt lượng kem thừa. Như vậy da bạn sẽ không bị bóng sau khi trang điểm.

- Đừng quên mang theo giấy thấm dầu khi bạn đi làm cả ngày ở công sở.

Mặt nạ chuyên dụng


Các loại mặt nạ tự chế dưới đây sẽ giúp da bạn giảm bớt độ bóng nhờn và ngăn ngừa sự xuất hiện mụn:

- Dùng 2 thìa cà phê nước cốt chanh trộn thật đều với 1 lòng trắng trứng gà. Dùng hỗn hợp này thoa lên mặt. Sau 15-20 phút, rửa sạch da với nước ấm.

Nước cốt chanh và lòng trắng trứng giúp làm sạch các bụi bẩn và chất nhờn trên da mặt, làm se khít các lỗ chân lông.

- Trộn đều 20g khoai tây đã luộc chín với 2 thìa sữa chua và 2 thìa tinh dầu bạc hà. Đắp đều lên da sau đó rửa lại bằng nước sạch.

Sữa chua giúp làm trắng và làm mềm da. Tinh dầu bạc hà mang lại cảm giác mát mẻ cho da, giúp làm sạch da và se lỗ chân lông. Khoai tây giúp da mịn màng.

- Nghiền nhỏ 2 quả dâu tây. Cho thêm 1 thìa cà phê mật ong, 1 thìa cà phê bột mì. Trộn đều hỗn hợp. Rửa sạch mặt, dùng khăn bông lau khô rồi đắp hỗn hợp lên mặt. Sau 15 phút, rửa mặt bằng nước ấm.

Dâu tây giúp thanh lọc các độc tố dưới da. Vitamin C giúp khôi phục độ sáng bóng của làn da. Bột mì có tác dụng hút ẩm.

- Dùng 100g cà chua ép lấy nước. Cho thêm 1 thìa mật ong, trộn đều. Bôi hỗn hợp lên da mặt rồi mát xa nhẹ nhàng trong vòng 20 phút. Rửa lại bằng nước sạch.

Cà chua chứa chất chống oxy hóa tự nhiên, giúp ngăn chặn quá trình lão hóa da. Ngoài ra kali và vitamin C có trong loại quả này giúp làm giảm lượng dầu trên da và se lỗ chân lông.

Đẹp 24

Thursday, October 21, 2010

Monday, October 18, 2010

Ngày nghỉ Sài Gòn


1. Anh bay vào Sài Gòn. Anh bảo đây có thể là lần cuối cùng anh bay vào Sài Gòn như thế này. Anh bay chuyến sớm nhất – như mọi khi anh vẫn bay đi công tác – bay chuyến sớm nhất để ngay trong buổi sáng đến nơi còn kịp làm việc với đối tác. Chuyến bay của anh lần này là chuyến bay sớm của ngày nghỉ nên rất vắng người. Dãy ghế của anh chỉ có một mình anh ngồi, anh có thể giở máy tính ra thỏai mái đọc, ghi chép mà không ngại ai ngó vào. Không hiểu sao anh thấy mình làm việc hiệu quả nhất là lúc ngồi trên máy bay. Sự di chuyển hình như có tác động tốt đến anh. Có lẽ bởi vậy anh thích di chuyển.

Anh hay bay vào Sài Gòn để ở bên cạnh cô trong hai ngày nghỉ cuối tuần. Anh gọi đó là “Ngày nghỉ Sài Gòn”. Ở công ty anh, khi mọi người có việc gì nhờ anh làm gấp vào ngày nghỉ, nếu phải bay vào Sài Gòn với cô, anh nói là: “Xin lỗi, tôi có ngày nghỉ Sài Gòn rồi”. Mọi người đều biết chuyện anh có người yêu ở Sài Gòn, cuối tuần thường bay vào thăm người yêu.

Anh tự hào vì có cô – một cô gái Sài Gòn là người yêu. Chuyện “Hôn môi xa, hôn những nỗi nhớ ngút ngàn” như trong bài hát của Trần Minh Phi – chuyện yêu một người ở tận Sài Gòn có vẻ lãng mạn trong thời buổi này. Trong tuần hai người có thể làm gì tùy ý, vì ở xa nên chỉ điện thoại, chát chít với nhau. Cuối tuần, nếu thu xếp được, anh sẽ đến với cô. Nhưng anh bảo đây là lần cuối cùng anh bay vào Sài Gòn như thế này.

Cô ngủ dậy muộn. Anh vào đến nơi, hai người đi ăn sáng, uống cà phê như mọi khi. Thật ra chỉ có cô uống cà phê. Anh hay uống sô cô la nóng hay nước cam. Cô hay cười bảo anh chã – chã như cậu “Em chã” trong tiểu thuyết Số Đỏ của Vũ Trọng Phụng. Anh bảo: “Đấy là bí quyết của làn da mịn màng của anh”. Anh bảo: “Tự mình không chăm lo cho sức khỏe của mình thì ai chăm lo”. Cô bảo: “Em có bảo hiểm và số điện thọai cấp cứu của Phòng cấp cứu Bệnh viện Việt – Pháp”.

2. Người ta bảo: “Ăn Bắc mặc Nam”, “Trai Bắc gái Nam”. Anh chẳng nghĩ gì, chẳng bảo gì hết. Anh là anh, mà cô là cô. Nếu anh là trai Bắc và cô là gái Nam thì đó chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên.

Bữa trưa ngày nghỉ, anh muốn nấu một bữa trưa thật thịnh sọan. Cô ăn kiêng, cô bảo: “Em mà ăn quá đà một chút là người phì ra ngay”. Anh bảo: “Em tuy tốt bụng nhưng ăn ít”. Anh biết làm bảy món salad. Salad dưa chuột cà chua trộn xốt “Nghìn hòn đảo”, salad cá thu hộp nghiền phết bánh mì, salad cà tím rán, salad tôm trộn miến kiểu Thái, salad mỳ Ý trộn sò huyết, salad cà rốt rắc hạt mùi… Cô tần ngần chọn một trong hơn năm mươi lọ nước hoa cô xếp cả dãy trên giá để dùng cho buổi sáng. Cô mặc một chiếc đầm đẹp ngồi nhìn anh nấu ăn. Anh thích lúc cô mặc một chiếc đầm đẹp ngồi nhìn anh nấu ăn thế này. Cảm giác như một ngày hội, như tết. Cảm giác đích thực là có ai đó ở bên cạnh mình, có thể ngửi thấy, nghe thấy, sờ thấy. Nhưng hình như ngày hội nào, bữa tiệc nào cũng có lúc tàn. Anh mở chai rượu vang Chile. Anh không hay mua rượu vang Pháp vì vang Pháp dễ bị làm giả. Thấy người ta lấy chai vang Đà Lạt bóc nhãn đi, dán bộ nhãn mua 5 ngàn đồng vào là thành vang Pháp, nên uống vang Chile cho nó chắc ăn.

Anh cố kìm câu hỏi: “Em có khỏe không?”. Nhìn cô là biết, cô không khỏe lắm. Cô phải uống nhiều cà phê cho tỉnh táo để làm việc. Cô phải nhịn ăn vì sợ béo. Anh bảo: “Trong từ điển của em có nhiều chữ “phải” hơn trong từ điển của anh”. Cô bảo: “Đôi khi em chẳng biết mình sống để làm gì. Đành sống vì những chữ phải. Phải có nghĩa là không trái”.

Anh cố kìm câu hỏi: “Có gì mới không em?”. Có gì mới nghĩa là sao? Cô không chuyển chỗ làm, cô say mê với công việc của mình. “Có gì mới” nghĩa là có gì mới trong chuyện tình cảm, có ai tán tỉnh cô không. Hỏi như vậy như thể anh mong cô gặp được ai đó để từ chối anh. Để anh đỡ phải điên cuồng bay vào Sài Gòn mỗi ngày nghỉ cuối tuần.

Có khỏe không, có gì mới… dường như anh chẳng còn gì để hỏi cô nữa hay sao, dường như hai người chẳng còn chuyện gì để nói với nhau nữa hay sao?

Ăn trưa xong, bạn anh đến đón anh đi đánh tennis. Cô bảo: “Hóa ra cuối tuần anh bay vào Sài Gòn là để đánh tennis”. Anh nói: “Có thể đây là lần cuối anh bay vào Sài Gòn như thế này. Anh phải giữ quan hệ”. Cô mang sách ra sân đọc, thỉnh thỏang đưa mắt nhìn anh, như thể người mẹ trông chừng đứa con hiếu động chạy chơi trên sân. Cô biết anh là đứa trẻ to đầu, anh vẫn bảo anh có tuổi rồi nhưng thực ra anh đầy vụng dại trong cuộc đời phức tạp này. Anh đối phó với cuộc đời phức tạp bằng cách… coi nó là hết sức đơn giản.

Ngày gnhỉ Sài Gòn của anh như cây, như nước giữa sa mạc ngày thường, như ốc đảo trên sa mạc quan hệ của hai người.

Đánh xong tennis, cả hội kéo nhau đi nhậu. Anh ít nhậu nhưng vẫn kéo cô đi. Anh hiểu nhậu là một phần tất yếu của cuộc sống ở Sài Gòn. Sau đó, anh và cô đi xem phim. Anh bảo: “Bây giờ đã có ti vi màn hình tinh thể lỏng 119 inch, lúc nào đó phải mua cái ti vi đấy, để thấy người trên ti vi to như người thật”.Cô nghĩ: “Lúc nào là lúc nào?”. Cô không thể ra Bắc. Ở Sài Gòn thu nhập của cô rất cao, ra Bắc cô không có cơ hội làm công việc mà cô thích. Anh không thể vào Nam, ở Hà Nội anh còn bố mẹ già mà anh là con trai một. Đôi khi cô lạnh lùng với anh để anh xa rời cô ra, bởi cô nghĩ chẳng nên làm khổ nhau. Những ngày nghĩ cuối tuần như ốc đảo trên sa mạc mà cô luôn cần uống nước. Cô luôn cần tình cảm. Anh cũng luôn cần tình cảm.

Sáng Chủ Nhật, hai người lang thang ra nhà thờ Đức Bà. Nhà thờ Đức Bà là nơi anh gặp cô lần đầu tiên. Nhà thờ ở Sài Gòn là nhà thờ Đức Bà. Nhà thờ ở Hà Nội là nhà thờ Lớn. Nhà hát ở Hà Nội là nhà hát Lớn. Nhà hát ở Sài Gòn là nhà hát Thành Phố. Có nhiều đôi ra chụp ảnh cưới ở nhà thờ Đức Bà. Chú rể cầm đàn guitare, cô dâu kéo đàn violon. Anh bảo: “Sao không để chú rể đánh trống, cô dâu thổi kèn để giống thật hơn?”

Trưa chủ nhật, ăn trưa xong, anh bay ra Hà Nội. Cô không ra tiễn. Cô muốn có cảm giác như anh ở đâu đó trong thành phố nhưng vì lý do nào đó ngày thường hai người không thể gặp nhau. Anh muốn ở bên cô đến tận lúc lên máy bay, để kéo dài những khỏanh khắc quý giá ở Sài Gòn. Anh cố hiểu tại sao anh cứ điên cuồng bay vào Sài Gòn như vậy, cuộc sống ở Sài Gòn với anh như thể là một cuộc sống khác, ở Sài Gòn như thể anh sống một cuộc đời khác. Sài Gòn có cô, ở Sài Gòn có ngày nghỉ Sài Gòn. Nhưng có thể đây là lần cuối anh bay vào Sài Gòn như thế này.

Mọi khi anh ở lại Sài Gòn đến đêm mới bay ra. Lần này anh bay ra sớm. Anh bảo cô: “Có thể đây là lần cuối anh bay vào với em ngày nghỉ thế này”. Cô im lặng.

3. Cô viết cho anh: “Đôi khi em muốn mình chẳng là gì của nhau. Như thế sẽ dễ dàng hơn. Đỡ khổ cho anh. Anh sẽ không phải lo bay vào sớm mỗi cuối tuần. Chẳng ai có lỗi cả. Rồi anh sẽ tiếp tục những bình minh thảnh thơi thơm mùi cà phê ở Opera Hà Nội. Rồi em sẽ lặp lại những hòang hôn của mình ở Q Bar của Sài Gòn phồn hoa… Mình chia tay nhau nhé”.

Anh không thấy đau đớn. Hà Nội đang là tháng Tám mùa thu. Tháng Tám Hà Nội như thể chẳng cần cho ai mà cũng chẳng ai cần. Cô sẽ không còn hỏi anh: “Tháng Tám mùa thu lá vàng rơi chưa nhỉ?”. Nhưng anh biết vẫn còn những “thương nhớ âm thầm”. Anh ở Hà Nội và cô ở Sài Gòn, anh và cô không phải phá những cây cầu. Sẽ dễ dàng hơn nếu anh im lặng không trả lời gì. Chỉ có điều sẽ không còn những ngày nghỉ Sài Gòn nữa.

Tại sao người ta yêu nhau không đến được với nhau? Tại sao không đấu tranh cho tình yêu của mình? Có phải chuyện “về sau anh ấy lấy chị ấy” chỉ có ở trong phim? Có những trở ngại gì khi anh đến với cô? Nếu thật sự yêu nhau người ta đã tìm mọi cách để đến với nhau, người ta đã tìm mọi cách để không rời xa nhau. Có người bảo, trong tình yêu không có gì là không thể. Chỉ có chính chúng ta làm cho nó không thể. Có người nói, yêu là phải “máu”, yêu là phải điên cuồng bất chấp tất cả.

Có thể anh và cô không phải là kiểu người điên cuồng bất chấp tất cả. Không hẳn chỉ vì trở ngại về khỏang cách địa lý – anh ở Hà Nội, cô ở Sài Gòn. Anh vẫn chưa hình dung được hai người sẽ sống với nhau thế nào. Anh vẫn chưa hình dung được anh sẽ nấu ăn cho cô đến bao giờ. Cô nhớ anh nói muốn để dành tiền, muốn mua một căn nhà ở Vũng Tàu, để có một căn nhà ở bên bờ biển. Cô biết chuyện để dành tiền của anh, chuyện mua một căn nhà ở Vũng Tàu để có một căn nhà ở bên bờ biển của anh chỉ là dự định. Đàn ông vẫn thường có nhiều dự định. Cô vẫn chưa hình dung được hai người sẽ sống với nhau thế nào. Cô cần một chỗ dựa vững chắc trong cuộc đời. Cô nghĩ: “Giá anh đừng lãng mạn đến thế”. Nếu anh biết cô nghĩ như vậy anh sẽ bảo “Lãng mạn cũng chết mà không lãng mạn cũng chết. Nếu anh không lãng mạn, làm sao mình gặp được nhau?”. Nên không lãng mạn hay không nên lãng mạn. Nhưng thôi, “kẻ nào dùng gươm sẽ chết vì gươm”, kẻ nào dùng lãng mạn sẽ chết vì lãng mạn. Anh vẫn luôn cố giữ những mối quan hệ nên anh im lặng không trả lời đề nghị chia tay của cô.

4. Thật ra anh nói: “Có thể đây là lần cuối anh bay vào Sài Gòn như thế này” là bởi vì anh đã quyết định sẽ chuyển vào sống và làm việc ở Sài Gòn. Nhưng khi anh chuyển vào Sài Gòn rồi, anh và cô không gặp nhau nữa. Người ta bảo: tình yêu như dòng sông ra đi không trở lại bao giờ.

Vĩ Thanh:

Trời mưa. Sài Gòn mưa. Mưa tầm tã. Mưa từ sáng sớm. Mưa trắng trời trắng đất. Nhiều người cứ than năm nay mưa sớm. Thực ra đã gần hết tháng Năm, nghe cứ như thể đã gần hết tháng năm của đời người. Trong mưa, anh bỗng nhớ cô, nhớ những ngày nghỉ Sài Gòn, nhớ hôm nào khi tình mới trao.

Hôm nào khi tình mới trao là hôm mình và cô bàn chuyện đi Lào khi mới quen, khi tình mới trao. Anh là người Hà Nội, anh không phát âm nặng chữ trao, nghe anh nói thì như thể nhớ hôm nào tình mới chao. Chao có nghĩa là nhúng vào rồi với ra ngay. Tình dường như chỉ nên nhúng vào rồi vớt ra ngay. Tình chỉ đẹp khi còn dang dở.

Anh và cô chưa đi Lào. Anh và cô không đi Lào. Anh và cô sẽ chẳng bao giờ đi Lào cùng nhau. Anh và cô chỉ mới bàn chuyện đi Lào. Hồi ấy hai người dự tính anh sẽ đợi ở Hà Nội và cô sẽ ra Hà Nội. Hai người sẽ lang thang ở Bắc Lào, không phải là “nằm đất ăn bốc” mà là nằm khách sạn ăn bốc. Khách sạn ở Lào bình dân. Ăn bốc ở Lào là ăn xôi với thịt nướng ở Lào người ta bán cân. Khi tình mới trao người ta hay bàn chuyện tương lai. Khi tình mới trao người ta hay bàn về những chuyến đi. Anh bảo đời là một thời để đi, cô bảo cuộc đời là những chuyến đi. Khi tình mới trao người ta hay ý hợp tâm đầu. Nhiều khi anh cũng không biết nên sống bình yên hay nên đi. Khi anh sáng đi làm tối về nha ăn cơm, xem ti vi rồi đi ngủ - thế gọi là bình yên hay sống mòn hay chết mòn? Nhưng mà cũng không thể đi mãi.

Hôm nào khi tình mới trao đã trở thành hòai niệm. Anh biết mọi chuyện chỉ có một lý do đó là chính bản thân anh. “Nhưng thôi tiếc mà chi, chim rồi bay, em rồi đi” (1). Anh có nhiều câu hỏi mà không có một danh sách cụ thể những cái anh muốn có, chẳng có một cái wishlist nào. Anh chẳng biết mình muốn cái gì, dường như cái gì anh cũng có đồng thời anh biết chắc mình thiếu nghiêm trọng một cái gì đó. Có thể đó là vấn đề của anh. Danh sách cô những thứ muốn có trong cuộc đời này rất dài. Anh bảo wishlist của cô tòan những thứ vớ vẩn như vòng tay, nước hoa, túi xách, ống kính máy ảnh… những thứ mà anh trêu là “bi, còi, pháo đập, tam cúc giả, lơ hồng đổi trắng thay đen, kim khâu len” của thời bao cấp. Nhưng có thể chính những cái vớ vẩn ấy làm nên cuộc sống của cô. Nhưng có thể chính vì những cái vớ vẩn mà anh và cô xa nhau – như “Chỉ có thuyền mới hiểu/Biển mênh mông nhường nào. Chỉ có biển mới biết/Thuyền đi đâu về đâu…” (2)

Tạnh mưa, anh đi thăm ông chú bị bệnh. Ông chú ngày xưa oai hùng là thế, giờ hom hem nằm trên giường sắt, anh thấy mà tưởng như không kìm được nước mắt. Thấy đời ngừơi thật là ngắn ngủi như que củi. Thấy con người thật là cô đơn như sống ở Ka Đơn (3). Dạo này anh hay nói có vần. Dạo này anh hay đặt câu hỏi. Ai hạnh phúc vì tìm thấy tình yêu. Ai đau khổ vì đánh mất tình yêu. Tình yêu là cái con gì mà ghê gớm thế? Chỉ vài lần đắng cay là người ta đã thấy mình thực già. Anh nhớ lại, không biết anh và cô có yêu nhau thực không hay anh và cô chỉ là hai người cô đơn cần tình cảm và Ngày nghỉ Sài Gòn chỉ là cái cớ.

Nhớ hôm nào khi tình mới trao… Anh bảo: “Nhớ chỉ là nhớ thôi, hiểu không?”. Anh lại “sáng ra bờ suối tối vào hang”. Anh lại bắt được nhịp sống của mình – nhịp sống ở thành phố nhiều người bỏ đi và nhiều người tìm thấy…

**Chú thích:(1) Gửi gió cho ngàn mây, Đòan Chuẩn(2) Thuyền và biển – Xuân Quỳnh(3) Ka Đơn là một địa danh ở Lâm Đồng

(trích trong tập truyện Những câu chuyện Sài Gòn, tác giả Phan An)

Friday, October 15, 2010

Wednesday, October 13, 2010

Go ahead, baby!

Thật sự mình cũng ko thể hiểu mọi chuyện thế nào :)
Nó wá fức tạp hay nó wá đơn jản khiến đầu óc mình loạn xạ?!
Có nhiều ng đàn ông tốt có thể tâm sự & chia sẻ nhg cũng ko hẳn họ là ng đàn ông của đời mình...
Dù sao thì mình cũng rất vui & hạnh fúc khi đc họ lắng nghe & cho mình ý kiến sáng suốt :)
Đáng lẽ ~ lúc thế này thì ng mình cần nói nhất lại ko làm mình tin tưởng, mình chán tụi nó wá!
Tại sao lúc nào mình cũng fải wan tâm & rộng lượng với tụi nó???
Càng wen lâu, mình lại càng ko hiểu tụi nó đang nghĩ j & thấy xa cách nhau!
Fải chăng thời jan làm cho mọi thứ thay đổi nhanh vậy sao...
Mình nghĩ đến thời điểm nào đó, mình sẽ ko thể tiếp tục đc hơn...
Đã mất hết tiếng nói chung & cách sống khác xa nhau thật...
...
Lúc này là lúc mình ko muốn wan tâm đến tụi nó nữa!
Mình cần tập trung lo cho việc của mình!
Công việc là điều đầu tiền fải jải wyết trc nhất :)
Tình yêu?! Mình ko muốn đi tìm nó...
Một ngày nào đó, nó sẽ tự tìm đến!
...
Mình đâu fải là đứa chấp nhận thất bại!
CỐ GẮNG LÊN :)

Saturday, October 9, 2010

[Jj]


... Vậy là kết thúc :)
À, có bắt đầu đâu mà gọi là kết thúc nhỉ? ...
Chỉ một tin nhắn và ...
Hai con ng ko thể kết nối với nhau qua trái tim và cái tôi thì cao quá!
Muốn yêu thương ai đó, thật là khó ...
Năm nay, đen tình mà cũng bạc việc!
Ko có cái j nên hồn, coi cho đc với cái mà tôi muốn ...
Tự nhiên, buồn buồn, ko khóc nổi/tại khóc nhiều wá nên chán!
Và thế là ko ngủ đc ...
Ngồi chán chán, xóa hết fb của mấy ng ko muốn wan tâm!
Cũng còn vài ng muốn xóa tiếp nhg lại thôi vậy.

...... ...... ......

Ko hiểu sao ~ lúc thế này... tôi lại yêu Diana Krall hơn hết!
Nghe jọng hát mà ngọt ngào, dịu dàng và êm ái làm sao ...
Ngoài trời đang mưa và tôi thì một mình ngồi nhìn comp ...
Gõ lách tách vài dòng cho cảm xúc nhẹ nhõm chút ...
Thôi, đi ngủ vậy.Thức khuya & suy nghĩ nhiều wá lại mau jà!

...... Goodbye my Jj ......

Quiet Nights (2009) - Diana Krall

Sunday, October 3, 2010

Để em yêu anh như mối tình đầu...


Chúng mình đã từng có một thời gian đam mê vụng dại

Nhưng tất cả rồi cũng chỉ thế thôi

Anh cũng biết và cả em cũng biết

Nhắc lại chi nhau những chuyện đã xa rồi...

Mọi con đường đều có dăm ngã rẽ

Bến tình yêu neo lại được mấy người

Đến sân ga còn có lúc buồn không ngủ

Nữa là người... tuổi khi mới đôi mươi

Em không thể yêu anh bằng tình yêu mười tám

Anh cũng đâu yêu em như thuở mới vào đời

Khi ánh mắt nhìn tình còn trong trẻo

Nói lời yêu còn run rẩy làn môi...

Cuộc sống như guồng quay không dừng lại

Con chim non tha cọng cỏ bay đi

Mối tình đầu tiên chẳng để lại được gì

Ngọn nến tắt trong căn phòng không gió...

Không nói em yêu anh bằng tình yêu chớm nở

Cũng không nói anh yêu em như mê đắm dại khờ

Anh cũng biết và cả em cũng biết

Cuộc đời này đâu thể là thơ

Điều có thể và những điều không thể

Ngày xưa anh đã quá lắm nhọc nhằn

Chưa một lần tìm quên trong men rượu

Anh có thấy rằng nỗi buồn thêm nhân

Rồi tất cả cũng chỉ là quá khứ

Đọc thơ em xin anh chớ chạnh lòng

Vì tất cả đã trở về hư ảo

Những dại khờ trong tình cũ long đong

Em chỉ biết một điều rằng em yêu anh hơn tất thảy

Cũng như anh, anh cũng đã quên rồi

Chỉ còn có em ở trong tâm tưởng

Thì cớ gì mình xao lãng, anh ơi!

Ngoài phố cũ lại một mùa mới đến

Hoa nắng tinh khôi như chưa biết, chưa từng...

Và áo cưới xin một lần trắng lại

Giấc yêu đầy, tóc lả xõa ngang lưng

Chúng mình đều đã có một thời đam mê vụng dại

Nhưng tất cả đều cũng chỉ thế thôi

Em cũng biết và cả anh cũng biết

Rằng bây giờ mình sẽ yêu nhau đến hết cuộc đời...

[sưu tầm]

* P/s : Có lẽ quá khứ nên để nó ngủ yên dù còn đó 1 chút thương, 1 chút nhớ, 1 chút xao xuyến trong ánh mắt, nụ cười... Những ánh nhìn ấm áp ta trao nhau như thuở mới yêu nồng nàn, ngọt ngào nhưng chuyện 2 ta nên khép lại và giữ lấy trong tim nhau những kỷ niệm đẹp mãi mãi...Cầu chúc ng sẽ hạnh phúc trong cuộc sống này :)

Saturday, October 2, 2010

021001


Hôm nay đỡ hơn chút rồi :) Mắt sưng như con cú mèo =))
Gần sáng mới ngủ đc nhưng ngủ mệt chứ ko ngon lắm...
Đầu óc bjờ vẫn hơi lờ đờ, nhức đầu 1 tí...
Mở mắt ra, đầu tiên là nt cho jj để nhõng nhẽo & muốn có cảm jác bình yên.
Tiếp theo là cười lăn lộn trên jường khi nhận tn của jj lại =))
Sau đó, lết thân dậy mà lòng vẫn còn hoang mang...
Ko biết tối wa, chuyện xảy ra là thật hay mơ :)
Và mình biết chẳng có jấc mơ nào cả...
Cuộc sống là thật & con ng luôn thực tế.
Vẫn đang suy nghĩ xem ta cần làm j nhỉ trc' sự việc kia? :)
Tự nhiên thấy jà đi 2,3t trong vòng 1 đêm...
Chán, chã muốn nghĩ nhiều, thấy nhức đầu wá :)

Friday, October 1, 2010

011001

...Đau lòng wá...
Tự nhiên không thể kiềm chế được cảm xúc lúc này...
Nước mắt cứ rơi...
Thấy trái tim mình đau đớn vô cùng...
Tại sao nhỉ???
Không thể hiểu đầu óc mình đang có chuyện gì xảy ra...
Mình đa cảm, yếu đuối quá :)
Hãy mạnh mẽ lên!
Mọi chuyện sẽ ổn thôi mà...
Hãy để mọi chuyện ngủ yên và khi tỉnh giấc, ta lại là ta...một cơn gió vô tâm,vô tình...

Monday, September 27, 2010

Mine - Taylor Swift





Oh, oh, oh
Oh, oh, oh

You were in college, working part-time, waiting tables
Left a small town and never looked back
I was a flight risk, afraid of fallin'
Wondering why we bother with love, if it never lasts

I say, "Can you believe it?"
As we're lyin' on the couch
The moment, I can see it
Yes, yes, I can see it now

Do you remember, we were sittin' there, by the water?
You put your arm around me for the fist time
You made a rebel of a careless man's careful daughter
You are the best thing that's ever been mine

Flash forward, and we're takin' on the world together
And there's a drawer of my things at your place
You learn my secrets and figure out why I'm guarded
You say we'll never make my parents' mistakes

But we got bills to pay
We got nothin' figured out
When it was hard to take
Yes, yes

This is what I thought about:

Do you remember, we were sittin' there, by the water?
You put your arm around me for the fist time
You made a rebel of a careless man's careful daughter
You are the best thing that's ever been mine

Do you remember all the city lights on the water?
You saw me start to believe for the first time
You made a rebel of a careless man's careful daughter
You are the best thing that's ever been mine

Oh, oh, oh, oh

And I remember that fight, two-thirty AM
You said everything was slipping right out of our hands
I ran out, crying, and you followed me out into the street

Braced myself for the goodbye, cause that's all I've ever known
Then, you took me by surprise
You said, "I'll never leave you alone."

You said, "I remember how we felt, sitting by the water.
And every time I look at you, it's like the first time.
I fell in love with a careless man's careful daughter.
She is the best thing that's ever been mine."

You made a rebel of a careless man's careful daughter
You are the best thing that's ever been mine

Do you believe it?
We're gonna make it now
And I can see it

I can see it now

Sunday, September 26, 2010

Kate Earl - Nobody






Nobody took down my guard like you
Nobody moved in their toothbrush so soon
Nobody does whatever they want like you

I'm cards on the table
I am spilled milk
There's no use crying
There's forces at will
I'm yours for the taking
Come get your fill

'cause nobody loves me like you do
Nobody thrills me like you do
Nobody gets me
Nobody kills me like you

Nobody buys me old books like you
Nobody hikes up my skirt like you
Nobody says they ain't changing like you

I'm painting a picture 'cause I'm seeing red
You're not the villain I've built in my head
The flowers you picked out still sit by the bed

'cause nobody loves me like you do
Nobody thrills me like you do
Nobody gets me
Nobody kills me like you

To love you is to go mad
To love you is to lose myself
In meeting you I've met my match
There's no sweeter death
No sweeter death than this

Nobody loves me like you do
Nobody thrills me like you do
Nobody gets me
Nobody kills me like you

Nobody loves me like you do
Nobody thrills me like you do
Nobody gets me
Nobody kills me like you

Thursday, September 23, 2010

Pack up - Eliza Doolittle



I get tired
And upset
And i’m trying to care a little less
When I google I only get depressed
I wast taught to dodge those issues I was told
Don’t worry
There’s no doubt
There’s always something to cry about
When you’re stuck in an angry crowd
They don’t think what they say before they open their mouths

[chorus]
Pack up your troubles in you old kit bag
And bury them beneath the sea
I don’t care what the people may say
What the people may say about me
Pack up your troubles get your old grin back
Don’t worry ’bout the cavalry
I don’t care what the whisperers say
Cos’ they whisper too loud for me.

Hot topic
Maybe I should drop it
It’s a touchy subject
And I like to tiptoe round the tiff goin’ down
You got penny, but no pound
Your business is running out
‘not my business to talk about
They don’t think what they say before they open their mouths.

[chorus]
Pack up your troubles in you old kit bag
And bury them beneath the sea
I don’t care what the people may say
What the people may say about me
Pack up your troubles get your old grin back
Don’t worry ’bout the cavalry
I don’t care what the whisperers say
Cos’ they whisper too loud for me.

Tweet tweet
Tweet tweet tweet tweet tweet
Tweet

[chorus]
Pack up your troubles in you old kit bag
And bury them beneath the sea
I don’t care what the people may say
What the people may say about me
Pack up your troubles get your old grin back
Don’t worry ’bout the cavalry
I don’t care what the whisperers say
Cos’ they whisper too loud for me.

Yeahh yeah yeah
Yeah yeah
Yeah
(dibadabadodooo)

Tuesday, September 21, 2010

SE7EN - Come Back To Me Part2(와줘 Part 2)



So hard not to think about it
As every step I take
And heaven knows I’m trying
But it gets awfully hard when your heart is this broken

Visions of your lovely face
As I awake I have this feeling
That you’re here and beside me, silly of me alone
All the pain will go away, so I say that here I am again
I gotta face another day, I’m so tired
I need you once again, Oh baby

* How am I suppose to carry on
I find myself sing in the same old song
If you hear me and have it in your heart
Oh please come back to me, oh baby
I’ll be right here if you need someone
If you hold on another, I’ll be moving on
It’s easy as I said
Just hope that I could see the road yeah yeah

Oh how it’s been so long
It seems a lifetime passed
This memory is the linger
Soon as I think they have gone, they made out too stronger
It’s so hard getting through a day
When every move was made
It was always you and I together
It’s hard to believe I’m lonely
Is there gonna be a day, I can see the words to make me better
I know there has to be a way
So if you’re listening, hear me out oh baby

[Repeat *]

The one in a million
Don’t know how we’ve got so long
I thought it was so simple then
Now I know, now I know, how it goes, let it go
Give me a chance for you and I
You find me a way make up my mind
Oh how I miss you
I never would kiss you, I from my heart

How am I suppose to carry on
I find myself sing in the same old song
If you hear me and have it in your heart
Oh please come back to me, oh baby
I’ll be right here if you need someone
If you hold on another I’ll be move
Just hope that I could see the road
Come back to me baby

Wednesday, September 15, 2010

Con nhân mã ở trong vườn (The centaur in the garden) - Moacyr Scliar

Tựa sách : Con nhân mã ở trong vườn – The centaur in the garden

Tác giả : Moacyr Scliar

Dịch giả : Trịnh Lữ

Nhà xuất bản Văn học

Kể từ khi đọc Isabel Allende và sau đó là G.G.Marquez, dù còn ít tuổi, tôi đã có một ấn tượng sâu đậm về nền văn học huyền ảo châu Mỹ La tinh – những tác phẩm xinh đẹp theo một cách rất lạ lùng. Hầu như mọi tác phẩm đến từ nền văn học này ít hay nhiều đều mang đến cho tôi cảm giác ấy. Và hôm nay tôi đã có may mắn được bổ sung vào vốn đọc hạn chế của mình thêm một cái tên đẹp đẽ khác, ấn tượng khác : Con nhân mã ở trong vườn của Moacyr Scliar. Moacyr Scliar là một nhà vật lý trở thành nhà văn, ông là một cái tên nổi tiếng của văn học Brazil. Tác phẩm đầu tiên đưa tên tuổi ông vượt ra khỏi biên giới quê nhà có tên Max and the Cats, chính tác phẩm này đã ảnh hưởng khiến Yann Martel đã viết nên Life of Pi.

Con nhân mã ở trong vườn có nhân vật chính là một chàng nhân mã. Nhân mã, như chúng ta đều biết, là mẫu nhân vật huyền thoại, hay xuất hiện trong thần thoại Hy Lạp và những tác phẩm mang hơi hướm huyền ảo. Tùy theo từng tác phẩm, chúng được mô tả với các nét tính cách khác nhau, nhưng đa phần là hung tợn, hoang dã, một số đặc biệt thông thái. Nhìn chung, nhân mã là nhân vật huyền thoại tương đối đẹp đẽ. Moacyr Scliar cũng kể cho chúng ta nghe một câu chuyện về nhân mã, có điều anh không phải là một huyền thoại, anh cũng không làm nên huyền thoại, anh là một con nhân mã rất bình thường, tên Guedali. Điều bất thường duy nhất : Guedali sinh ra trong một xã hội con người, một xã hội hiện đại, một phạm trù không dung nạp khái niệm nhân mã ở dạng thực thể. Vậy nên, bi kịch của con nhân mã Guedali bắt đầu.

Bạn có thể khác biệt, bạn có thể nổi bật, nhưng hãy khác biệt trong giới hạn, đó là thông thiệp của xã hội loài người. Giới hạn đó là gì thì lại có đủ các cách diễn tả khác nhau, chẳng cái nào thực sự chính xác, ngoại trừ việc bạn vượt qua giới hạn và thế là hậu quả của việc đó sẽ đến ngay lập tức. Bởi sinh ra dưới hình dạng nửa người nửa ngựa, Guedali đã vượt qua giới hạn ấy quá xa. Người mẹ không thể chịu đựng được cú shock đã trầm cảm suốt một thời gian dài, người anh trai chối bỏ sự tồn tại của cậu em, người bố cũng trầm uất, đau đớn không kém, ông thầy lễ thì kinh tởm, sợ hãi, trong khi vị bác sĩ từ kinh ngạc chuyển sang hứng thú với cậu như một thứ kì quái thú vị… Guedali phải sống trong sự che giấu của cả gia đình, nơm nớp lo sợ bị phát hiện, lúc nào cũng dằn vặt vì cơ thể mình. Moacyr Scliar rất biết cách xoáy sâu vào bi kịch. Một cách rất thực tế, ông đi từ những chi tiết nhỏ nhất, bất chợt nhất, như việc cả nhà đang vui vẻ thì cậu nhân mã quẫy đuôi làm đổ vỡ đồ đạc. Chỉ trong một giây, nỗi đau lại đổ xuống Guedali như dòng thác Victoria, nhanh đến mức chính người đọc như tôi cũng không kịp chống đỡ.

Song Guedali không phải kẻ bất hạnh toàn diện. Cha mẹ và hai chị sau cú shock ban đầu đã vô cùng yêu thương anh. Tôi thực sự cảm thấy ấm lòng trước sự bảo bọc, chở che và cả lòng can đảm ở những con người ấy. Đôi khi, tôi có cảm giác họ sẵn sàng chống lại cả thế giới để bảo vệ đứa con tội nghiệp. Hình dáng kì lạ của Guedali chỉ khiến người thân đau buồn thay cho anh chứ không bớt yêu thương đi. Có lẽ nhờ vậy, Guedali đã có một tuổi thơ tương đối hạnh phúc, yên ả trong vòng tay gia đình. Thế nhưng, một ngày, chàng nhân mã trẻ tuổi vẫn quyết định ra đi. May mắn đã mỉm cười khi Guedali tìm thấy Tita, một nhân mã cái…

Ở một vị trí hoàn toàn khác biệt, nhân mã Guedali với hành trình cố gắng gia nhập thế giới con người đã làm nổi bật lên các giá trị của chính xã hội ấy. Bản thân nhân vật Guedali có vẻ là một khối đầy mâu thuẫn. Anh muốn thành người, rồi lại muốn trở về lốt nhân mã, rồi lại người, rồi lắm lúc lại là nhân mã. Tuy nhiên, tôi thiết nghĩ, phản ứng của anh chỉ nằm trong sự tương tác với xã hội loài người. Chính những mối dây liên hệ với cái khối khổng lồ đầy điều mâu thuẫn ấy đã khiến con đường đi đến hạnh phúc toàn vẹn của Guedali trở nên vô cùng phức tạp. Khi còn là nhân mã, Guedali tin rằng, chỉ cần là con người, mọi thứ sẽ ổn thỏa, hạnh phúc sẽ đến. Song khi đã người, anh nhận ra, vẫn còn những điều không vui, chỉ là theo một cách khác đi. Chúng ta không muốn trở nên quá khác biệt đến mức thành tách biệt, nhưng cũng chẳng muốn quá đồng bộ đến mức chìm lấp trong cái thế giới mấy tỉ người này, cho nên, đôi khi, chúng ta muốn những cuộc phiêu lưu, nhỏ thôi, khác biệt tí tẹo thôi, để thấy rằng bản thân đã không thành một con kiến trong xã hội loài kiến, lít nhít và giống nhau như lột. Điều Guedali muốn cũng không khác là bao. Chính cuộc sống loài người sau khi đã thành một phần trong nó khiến Guedali lẫn Tita cảm thấy nhàm chán. Kèm theo các thứ chia cách không lời khác, họ dần rời xa nhau… Có lẽ vì vậy, đến cuối truyện, thay vì hoang mang không biết đâu là thế giới hạnh phúc của mình, nhân mã hay con người, Guedali và Tita đã chọn lối sống thỏa hiệp, bằng lòng với hạnh phúc yên ả của một cuộc sống bình thường, rồi thỉnh thoảng, phóng đi trên đồng cỏ cuộc đời tìm kiếm chút phiêu lưu…

"Như con ngựa có cánh sắp cất vó bay lên về phía những ngọn núi hoan lạc vĩnh hằng, về phía bộ ngực của Abraham. Như con ngựa với những bộ móng đang nhảy múa, sẵn sàng phi nước đại qua thảo nguyên. Như con nhân mã ở trong vườn, sẵn sàng nhảy qua tường rào để tìm kiếm tự do."

Như hầu hết các tác phẩm cùng thể loại, Moacyr Scliar kết hợp rất nhuần nhuyễn các yếu tố hiện thực và huyền ảo. Không dễ để chia tách chúng ra, cũng như lắm lúc, thật thành ảo, ảo thành thật. Trong cái huyền ảo, ta tìm thấy quy luật tất yếu của cuộc sống thực, vậy nên cái huyền ảo ấy không trở nên xa lạ. Guedali không phải Cheiron của Hy Lạp, cũng không phải một nhân vật của J.K. Rowling, anh ta hoàn toàn có thực, nỗi đau của anh ta tuy xuất phát từ một nguyên do huyền bí nhưng cảm giác đau vẫn vô cùng thực. Và hành trình đi tìm hạnh phúc, đi tìm cái tôi của anh cũng là hành trình mà mỗi con người chúng ta đều đi trong cuộc đời, dù không sinh ra là một nhân mã. Hơn thế nữa, qua tác phẩm của mình, Moacyr Scliar đã chỉ ra rằng, không cứ nhất thiết là nhân mã Guedali, hay nhân sư Lolah, trên thế giới rộng lớn này, vẫn luôn có những tạo vật kì lạ, đẹp đẽ, nhưng vô cùng mong manh. Một nàng nhân sư hùng mạnh và đẹp tuyệt vời như Lolah vẫn bị đày đọa rồi chết tức tưởi dưới tay con người, cuối cùng bị quên lãng. Vậy đấy, giá mà con người biết mở lòng hơn, biết thông cảm hơn, biết hạ các thứ rào cản định kiến xuống thấp hơn, biết bao điều kì diệu có thể sẽ xảy ra. Được vậy, biết đâu, một ngày tươi sáng nào đó, chúng ta sẽ thấy những đôi nhân mã duyên dáng cùng phi nước kiệu trong công viên gần nhà, họ thật xinh đẹp biết bao. Và, con người chúng ta cũng vậy.

chiemphong

Sunday, September 12, 2010

Igor Krutoy


You are in my september


Sad Angel

Friday, September 10, 2010

S.H.I.T ! ! !


IT IS A BULL SHIT !!!

Thật sự là tôi chã hiểu cái con nhỏ kia, nó nghĩ cái wái j trong đầu của nó nhỉ?!
Sao nó cứ làm fiền mình wài zậy chài ơi là chài @_@ Mình nhớ đâu mắc nợ tiền/tình j của nó đâu ta?!
Mệt mỏi với nó hết sức!!! Ko biết khi nào nó mới tha cho sự thanh bình của tôi đây?!
Fải nói là dùng mọi cách để ngăn cái con này liên lạc tới cuộc sống tôi!
Này nhá, tôi để chế độ ẩn wall post với nó - nó gửi msg fb!
Tôi xóa fb của nó trong list friends của tôi - nó vẫn gửi msg!
Tiếp tục tôi block fb của nó, đồng thời để chế độ ko cho ai send msg trong fb đến tôi nếu là ng lạ!
Sau đó nó lại send offline trong y!m cho tôi!
Ngày nào nó cũng xì-pem cái offline của tôi, đến nỗi sức chịu đựng của tôi có hạn, đành delete nick chat & ignore nó lun trong y!m!
Vẫn chưa xong đâu nhá, nó lại tiếp tục gửi tn đến cell fone của tôi @_@
Làm tôi đuối wá, fải turn off cell fone gần 1 tháng trời! Mấy bữa nay, mừng ghê, nó ko gọi,ko nt =))
Tưởng chừng, con này bỏ cuộc roài, ai dè hôm nay check email mới fát hiện là đâu ra cái hình nào trong wall fotos của tôi trong fb, nó còn jữ/ếm kỹ nơi chi mô mà jờ nó lôi ra send msg đc tới fb của tôi =))
Khổ nỗi, tôi ko thể hiểu đc là do đâu mới điên! Tôi nhớ là tôi xóa hết hình mà tôi tag nó rồi mà, có còn hình nào có thể dẫn xác nó tới fb tôi đc đâu >"<
Nó cũng chẳng add friends nào của tôi trong fb làm friends fb của nó thì mần sao mà nó tìm đc fb tôi nhỉ nhỉ?! Đã đổi tên trên fb & dùng mọi cách để cái con này tránh xa tôi, thế mà, nó vẫn cố gắng truy đuổi như bắt tội fạm zậy chài :((
Chã lẽ, nó muốn tôi xóa luôn tài khoản fb, nó mới tha sao trời :(( Mô fật! Con là ng có tội j jan ác lắm hay sao mà trời fạt cho con gặp cái con này zậy trời :'( hic hic... Nó lỳ pà kố lun!
Ko biết sao gần đây, nó mắc bệnh dại hay sao mà nó cứ dí tôi mà bám như đỉa đói!
Nhớ lúc trc, wen nó, nó đâu có khùng ghê zậy đâu :-< Nó là pạn cũ của tôi hồi ptth, ko thân như mấy nhỏ pạn trong nhóm, mấy năm gần đây mới hay liên lạc & đi chơi đôi lần, nói chuyện lảm nhảm vài câu, chứ có fải tri âm, tri kỷ j đâu cho cam :|
Thà nó thân như mấy nhỏ kia thì ko nói, đằng này lại chẳng fải! Thế mới gọi là rước họa vô thân! :(( Haiz, tôi ko ghét nó như ghét kẻ thù nhg nó lại cứ làm cho tôi lên tăng xông vì cái bệnh khùng của nó b-) Bệnh của nó fải nói là hết thuốc chữa rồi chứ ko như bệnh tự kỷ/ trầm cảm đâu.
Nói thẳng ra là tôi ko biết khi nào nó mới khỏi bệnh đc! Biết nó bệnh j ko? Nó bị bệnh hay lải nhải & suy nghĩ cực đoan, kiêm lun bảo thủ nặng >"<
Chỉ có 1 vấn đề mà nó lải nhải wài! Cứ onl chat chit/ đi chơi là nó lại bắt đầu điệp khúc ấy! Nó cứ liên tu bất tận, ko cho ai xen vào :|
Cực đoan là sao, cực đoan ở nó là nó suy nghĩ wá bi wan trong tình cảm! Cứ suốt ngày than thở lonely này nọ, tôi bảo là hãy cởi mở trái tim và tâm hồn để tìm đc 1 nửa yêu thương chứ ko fải cứ wanh năm, suốt tháng ôm cái cục hận vào mà sống cho đến khi chết! Mà lỗi là tại nó chứ ai! Chuyện của nó ko tiện ghi ra ở blog này vì đây là blog tôi chứ ko fải của nó :") Cho nó bon chen vào 1 entry là đủ rồi :)) Thề là ko muốn đề cập j đến nó trong đời mình! :) Mà cầu mong nó đừng có khùng wá mà ô-môi với tôi :| Ôi, tôi dị ứng với gay & lesbian kinh dị! b-)
Tôi còn yêu đàn ông da diết =))
Tôi đã wá mệt mỏi khi fải "tiếp chuyện" với nó! Chán ngán nó tận cổ!
Ko biết sắp tới, nó còn bày trò j nữa hay ko :| Chẳng hạn khủng bố email, gọi đt bàn???!!!
Lý do chính, tôi muốn đổi số dđ cũng vì có wá nhìu ng thích làm fiền tôi, dù tôi đã tỏ thái độ chã mún liên wan wái j tới họ! Tôi có việc của tôi, tôi đâu có rảnh mà đi "hứng chịu" cái "khùng" từ ng#!
Đang bực mình, khó chịu, bế tắc nhìu thứ mà cứ fải "bị" ~ ng có đầu óc bi wan & sầu não cực độ thì wả là ko điên mới lạ! Ai cũng có wyền than thở nhg nên xì-tóp lại khi mà ng nghe ko mún nghe típ nữa! Lại càng nên có lòng tự trọng khi ng# ko mún mình làm fiền thì đừng làm fiền ngta!
Tôi có fải thiên thần đâu mà lúc nào cũng fải cười hìhì, hàhà khi mà tôi ko có tâm trạng tốt!
Có lắm kẻ cứ cho mình là trung tâm của trái đất ấy! Con ng sinh ra đều có wyền bình đẳng mà!
Chia sẻ, đồng cảm thì cũng có jới hạn thôi chứ, con ng chứ có fải cái máy đâu!
Sức chịu đựng của con ng có jới hạn!!!
Thế cho nên, khi khó chịu trong ng là tôi chỉ muốn một mình :)
Nghe nhạc, đọc sách, viết nhật ký, shopping, du lịch, vẽ vời linh tinh,... :))
Tôi ko thích để tâm trạng của mình làm a/h tới tâm trạng của ng#!
Càng ngàn lần cám ơn khi đừng có ai jeo rắc cái lu xa bu vào ng tôi!
Cuộc sống là chia sẻ cùng nhau nhg đừng có wá lố!
Đừng có đem cái điên khùng, nhảm nhí của bản thân mình vào con ng của ng#!
Wả thật, tâm trạng mỗi khi điên lên, tôi chướng tai, gai mắt cái j là đem ra chửi hết :))
Chắc đi đọc sách "Chôn sống" & "Giết ng đưa thư" cho thanh tịnh tâm hồn :")
A di đà fật...Con là ng khẩu xà, tâm fật, tính Trương Phi ^^~


Thursday, September 9, 2010

Promises don't come easy




I should have known all along,there was something wrong
I just never read between the lines
Then I woke up one day and found you on your way
Leaving nothing but my heart behind

What can I do to make it up to you

Promises don't come easy
But tell me if there's a way to bring you back home to stay
Well I'd promises anything to you

I've been walkin' around with my head hanging down

Wondrin' what I'm gonna do
'Cause when you walked out that door,
I knew I needed you more
Than to take a chance on losing you

What can I do to make it up to you

Promises don't come easy
You know I've made up my mind to make it work this time
That's the promise that I give to you
You never thought I loved you
I guess you never thought I cared
I was just too proud to say it out loud
Now I know, to let my feelings go (so tell me)

What can I do to make it up to you

Promises don't come easy
You know I've made up my mind to make it work this time
That's the promise I can give to you
What can I do to make it up to you

Linh tinh :)


Công nhận đúng là linh tinh khi ghi ra đc 1 entry dài loằng ngoằng rồi lại xóa :))
Chán thật, ghi cho đã rồi xóa ko thương tiếc, ko hẳn là fong cách của mình :") Hì, sao cũng đc, chỉ là 1 entry ko đầu ko đuôi ấy mà :D Viết chỉ để jải tỏa cho thỏa lòng. Ko có j là wá wan trọng! Và những thứ wan trọng thì thường mình ít muốn cho ai biết :) Blog cũng chỉ đơn jản là nơi mình ghi ~ j mình nghĩ mà ko suy nghĩ câu từ chau chuốt.
Ghét ai thì chửi vu vơ thế chứ chã nêu đích danh ai :-"
Cũng lâu ko viết nhật ký, tự nhiên cảm thấy chán là chán dù sao khi viết xong cuốn nhật ký đầy chữ thì mình cũng đem đi đốt :)) Cái xì-ta của mình là thế :))
Jữa blog và nhật ký khác nhau là blog thì pà kon xa gần xem đc mình ghi nhãm nhí j, còn nhật ký thì chỉ có mình gậm nhắm cái khùng, cái nổi loạn của mình ;) Xong jấu thật kỹ để chẳng ai có thể xem mình ghi j :P Và miễn bình loạn!
Hmmm, mình đang suy nghĩ xem có nên đổi số dđ mới ko vì lắm kẻ mình ko thích & ko muốn llạc, hay làm fiền mình đúng vào lúc máu khùng trong ng mình trỗi dậy ;) Cũng tắt dđ đc 1 tháng rồi nhỉ, suy cho cùng, mình mà có biến mất thật thì cũng chã ai biết :-" Đã muốn mất tích thì có trời mới tìm ra đc :)) Thế cho nên, khi mở dđ lại, mình liền nt hỏi thăm cô pạn còm jà xem nó sống sao rồi, đồng thời mình cũng nt bảo nó là 1 ngày nào đó mà ko llạc đc thì cũng đừng có bất ngờ. Kinh thật =))
Đôi khi, mình cũng thấy mình kinh dị và máu lạnh :-" Nói là làm, ko muốn llạc với ai thì còn khuya mà tìm! Thật sự, mình đã wá chán ngán khi fải tiếp chuyện với ~ ng có khuynh hướng suy nghĩ bi wan & than thở :") Mình là ng lạc wan mà fải hứng chịu cái bi wan từ ng# là 1 sự cực hình :-S Nhất là nói mãi mà đầu óc ko sáng ra thì mình đành say goodbye :D
Tìm 1 tri âm, tri kỷ cứ như là tìm vàng trong sa mạc b-) Nghĩ cũng mắc cười khi mà wen nhau gần 10 năm trời mới cảm thấy ko thể làm pạn thêm đc :) Mình ko thích lãng fí thời jan vào ~ j ko muốn tiếp tục vì đó là sự vô nghĩa. Cũng hơi buồn nhg mình hiểu chẳng có j là ko thể xảy ra. Chuyện muốn ai đó hiểu mình, cũng khó thật ;) Chỉ cần mình biết mình muốn j là đc, đôi khi một mình ko hẳn là cô đơn :)
Bất kỳ 1 mối wan hệ nào cũng cần sự vun đắp từ 2 fía, ko thể từ 1 fía mà có thể gọi là tạm ổn đc.
Tình bạn, tình yêu, tình cảm ja đình, cái nào cũng wan trọng ngang nhau trong từng thời đểm.
Và sự bất đồng wan điểm trong suy nghĩ, âu cũng là điều tất nhiên. Mình chỉ tiếc là tụi nó đã ko tiếp thu hết đc sự thẳng thắn của mình chỉ muốn tốt cho bản thân tụi nó, còn việc tụi nó ko thích thì thôi, chã có j nói thêm làm j, chẳng dẫn tới đâu!
Còn chuyện chia tay rồi mà còn muốn llạc với nhau làm mình muốn nôn dễ sợ :") Với mình, từ bạn có thể là ng yêu chứ từ ng yêu mà làm bạn thì kinh khủng wá! Liệu cảm jác, khi thấy ng mà mình từng yêu thương kể lể về 1 đứa con gái đang thầm yêu rồi lại tới cái cảnh thấy hắn âu yếm, chăm sóc thì đúng là cực hình wá còn j! Xin thề là trừ khi mình bị mất trí nhớ chứ ko bao jờ mình "ao ước" đc làm bạn với ng yêu cũ :") Đàn ông khi yêu, có thể thề non, hẹn biển, hái sao trên trời chứ khi chia tay rồi thì pạn đừng có mà mơ anh ta sẽ vẫn dành tcảm nào đó cho pạn ;)) Mọi sự wan tâm & hiện diện của anh ta trong đời pạn sẽ là 1 vết thương cứa vào trái tim làm pạn càng thêm đau nhói mà thôi :) Kinh nghiệm đã dạy cho mình rất nhiều thứ về điều đó! Có lẽ cái thời ngây thơ, dễ dụ, nó wa lâu rồi =))

........................................

Tình yêu gắn liền với trách nhiệm và hôn nhân ko fải là 1 cuộc dạo chơi :)

Tuesday, September 7, 2010

Life's for sharing.



Life's for sharing.

Universe - Modern Talking (2003)

Bao lâu rồi mà mình vẫn còn yêu Modern Talking như ngày nào :))
xoxoxo

Girls Myspace Comments

Labels

Powered By Blogger