Monday, September 27, 2010
Mine - Taylor Swift
Oh, oh, oh
Oh, oh, oh
You were in college, working part-time, waiting tables
Left a small town and never looked back
I was a flight risk, afraid of fallin'
Wondering why we bother with love, if it never lasts
I say, "Can you believe it?"
As we're lyin' on the couch
The moment, I can see it
Yes, yes, I can see it now
Do you remember, we were sittin' there, by the water?
You put your arm around me for the fist time
You made a rebel of a careless man's careful daughter
You are the best thing that's ever been mine
Flash forward, and we're takin' on the world together
And there's a drawer of my things at your place
You learn my secrets and figure out why I'm guarded
You say we'll never make my parents' mistakes
But we got bills to pay
We got nothin' figured out
When it was hard to take
Yes, yes
This is what I thought about:
Do you remember, we were sittin' there, by the water?
You put your arm around me for the fist time
You made a rebel of a careless man's careful daughter
You are the best thing that's ever been mine
Do you remember all the city lights on the water?
You saw me start to believe for the first time
You made a rebel of a careless man's careful daughter
You are the best thing that's ever been mine
Oh, oh, oh, oh
And I remember that fight, two-thirty AM
You said everything was slipping right out of our hands
I ran out, crying, and you followed me out into the street
Braced myself for the goodbye, cause that's all I've ever known
Then, you took me by surprise
You said, "I'll never leave you alone."
You said, "I remember how we felt, sitting by the water.
And every time I look at you, it's like the first time.
I fell in love with a careless man's careful daughter.
She is the best thing that's ever been mine."
You made a rebel of a careless man's careful daughter
You are the best thing that's ever been mine
Do you believe it?
We're gonna make it now
And I can see it
I can see it now
Sunday, September 26, 2010
Kate Earl - Nobody
Nobody moved in their toothbrush so soon
Nobody does whatever they want like you
I'm cards on the table
I am spilled milk
There's no use crying
There's forces at will
I'm yours for the taking
Come get your fill
'cause nobody loves me like you do
Nobody thrills me like you do
Nobody gets me
Nobody kills me like you
Nobody buys me old books like you
Nobody hikes up my skirt like you
Nobody says they ain't changing like you
I'm painting a picture 'cause I'm seeing red
You're not the villain I've built in my head
The flowers you picked out still sit by the bed
'cause nobody loves me like you do
Nobody thrills me like you do
Nobody gets me
Nobody kills me like you
To love you is to go mad
To love you is to lose myself
In meeting you I've met my match
There's no sweeter death
No sweeter death than this
Nobody loves me like you do
Nobody thrills me like you do
Nobody gets me
Nobody kills me like you
Nobody loves me like you do
Nobody thrills me like you do
Nobody gets me
Nobody kills me like you
Thursday, September 23, 2010
Pack up - Eliza Doolittle
I get tired
And upset
And i’m trying to care a little less
When I google I only get depressed
I wast taught to dodge those issues I was told
Don’t worry
There’s no doubt
There’s always something to cry about
When you’re stuck in an angry crowd
They don’t think what they say before they open their mouths
[chorus]
Pack up your troubles in you old kit bag
And bury them beneath the sea
I don’t care what the people may say
What the people may say about me
Pack up your troubles get your old grin back
Don’t worry ’bout the cavalry
I don’t care what the whisperers say
Cos’ they whisper too loud for me.
Hot topic
Maybe I should drop it
It’s a touchy subject
And I like to tiptoe round the tiff goin’ down
You got penny, but no pound
Your business is running out
‘not my business to talk about
They don’t think what they say before they open their mouths.
[chorus]
Pack up your troubles in you old kit bag
And bury them beneath the sea
I don’t care what the people may say
What the people may say about me
Pack up your troubles get your old grin back
Don’t worry ’bout the cavalry
I don’t care what the whisperers say
Cos’ they whisper too loud for me.
Tweet tweet
Tweet tweet tweet tweet tweet
Tweet
[chorus]
Pack up your troubles in you old kit bag
And bury them beneath the sea
I don’t care what the people may say
What the people may say about me
Pack up your troubles get your old grin back
Don’t worry ’bout the cavalry
I don’t care what the whisperers say
Cos’ they whisper too loud for me.
Yeahh yeah yeah
Yeah yeah
Yeah
(dibadabadodooo)
Tuesday, September 21, 2010
SE7EN - Come Back To Me Part2(와줘 Part 2)
So hard not to think about it
As every step I take
And heaven knows I’m trying
But it gets awfully hard when your heart is this broken
Visions of your lovely face
As I awake I have this feeling
That you’re here and beside me, silly of me alone
All the pain will go away, so I say that here I am again
I gotta face another day, I’m so tired
I need you once again, Oh baby
* How am I suppose to carry on
I find myself sing in the same old song
If you hear me and have it in your heart
Oh please come back to me, oh baby
I’ll be right here if you need someone
If you hold on another, I’ll be moving on
It’s easy as I said
Just hope that I could see the road yeah yeah
Oh how it’s been so long
It seems a lifetime passed
This memory is the linger
Soon as I think they have gone, they made out too stronger
It’s so hard getting through a day
When every move was made
It was always you and I together
It’s hard to believe I’m lonely
Is there gonna be a day, I can see the words to make me better
I know there has to be a way
So if you’re listening, hear me out oh baby
[Repeat *]
The one in a million
Don’t know how we’ve got so long
I thought it was so simple then
Now I know, now I know, how it goes, let it go
Give me a chance for you and I
You find me a way make up my mind
Oh how I miss you
I never would kiss you, I from my heart
How am I suppose to carry on
I find myself sing in the same old song
If you hear me and have it in your heart
Oh please come back to me, oh baby
I’ll be right here if you need someone
If you hold on another I’ll be move
Just hope that I could see the road
Come back to me baby
Wednesday, September 15, 2010
Con nhân mã ở trong vườn (The centaur in the garden) - Moacyr Scliar
Tác giả : Moacyr Scliar
Dịch giả : Trịnh Lữ
Nhà xuất bản Văn học
Kể từ khi đọc Isabel Allende và sau đó là G.G.Marquez, dù còn ít tuổi, tôi đã có một ấn tượng sâu đậm về nền văn học huyền ảo châu Mỹ La tinh – những tác phẩm xinh đẹp theo một cách rất lạ lùng. Hầu như mọi tác phẩm đến từ nền văn học này ít hay nhiều đều mang đến cho tôi cảm giác ấy. Và hôm nay tôi đã có may mắn được bổ sung vào vốn đọc hạn chế của mình thêm một cái tên đẹp đẽ khác, ấn tượng khác : Con nhân mã ở trong vườn của Moacyr Scliar. Moacyr Scliar là một nhà vật lý trở thành nhà văn, ông là một cái tên nổi tiếng của văn học Brazil. Tác phẩm đầu tiên đưa tên tuổi ông vượt ra khỏi biên giới quê nhà có tên Max and the Cats, chính tác phẩm này đã ảnh hưởng khiến Yann Martel đã viết nên Life of Pi.
Con nhân mã ở trong vườn có nhân vật chính là một chàng nhân mã. Nhân mã, như chúng ta đều biết, là mẫu nhân vật huyền thoại, hay xuất hiện trong thần thoại Hy Lạp và những tác phẩm mang hơi hướm huyền ảo. Tùy theo từng tác phẩm, chúng được mô tả với các nét tính cách khác nhau, nhưng đa phần là hung tợn, hoang dã, một số đặc biệt thông thái. Nhìn chung, nhân mã là nhân vật huyền thoại tương đối đẹp đẽ. Moacyr Scliar cũng kể cho chúng ta nghe một câu chuyện về nhân mã, có điều anh không phải là một huyền thoại, anh cũng không làm nên huyền thoại, anh là một con nhân mã rất bình thường, tên Guedali. Điều bất thường duy nhất : Guedali sinh ra trong một xã hội con người, một xã hội hiện đại, một phạm trù không dung nạp khái niệm nhân mã ở dạng thực thể. Vậy nên, bi kịch của con nhân mã Guedali bắt đầu.
Bạn có thể khác biệt, bạn có thể nổi bật, nhưng hãy khác biệt trong giới hạn, đó là thông thiệp của xã hội loài người. Giới hạn đó là gì thì lại có đủ các cách diễn tả khác nhau, chẳng cái nào thực sự chính xác, ngoại trừ việc bạn vượt qua giới hạn và thế là hậu quả của việc đó sẽ đến ngay lập tức. Bởi sinh ra dưới hình dạng nửa người nửa ngựa, Guedali đã vượt qua giới hạn ấy quá xa. Người mẹ không thể chịu đựng được cú shock đã trầm cảm suốt một thời gian dài, người anh trai chối bỏ sự tồn tại của cậu em, người bố cũng trầm uất, đau đớn không kém, ông thầy lễ thì kinh tởm, sợ hãi, trong khi vị bác sĩ từ kinh ngạc chuyển sang hứng thú với cậu như một thứ kì quái thú vị… Guedali phải sống trong sự che giấu của cả gia đình, nơm nớp lo sợ bị phát hiện, lúc nào cũng dằn vặt vì cơ thể mình. Moacyr Scliar rất biết cách xoáy sâu vào bi kịch. Một cách rất thực tế, ông đi từ những chi tiết nhỏ nhất, bất chợt nhất, như việc cả nhà đang vui vẻ thì cậu nhân mã quẫy đuôi làm đổ vỡ đồ đạc. Chỉ trong một giây, nỗi đau lại đổ xuống Guedali như dòng thác Victoria, nhanh đến mức chính người đọc như tôi cũng không kịp chống đỡ.
Song Guedali không phải kẻ bất hạnh toàn diện. Cha mẹ và hai chị sau cú shock ban đầu đã vô cùng yêu thương anh. Tôi thực sự cảm thấy ấm lòng trước sự bảo bọc, chở che và cả lòng can đảm ở những con người ấy. Đôi khi, tôi có cảm giác họ sẵn sàng chống lại cả thế giới để bảo vệ đứa con tội nghiệp. Hình dáng kì lạ của Guedali chỉ khiến người thân đau buồn thay cho anh chứ không bớt yêu thương đi. Có lẽ nhờ vậy, Guedali đã có một tuổi thơ tương đối hạnh phúc, yên ả trong vòng tay gia đình. Thế nhưng, một ngày, chàng nhân mã trẻ tuổi vẫn quyết định ra đi. May mắn đã mỉm cười khi Guedali tìm thấy Tita, một nhân mã cái…
Ở một vị trí hoàn toàn khác biệt, nhân mã Guedali với hành trình cố gắng gia nhập thế giới con người đã làm nổi bật lên các giá trị của chính xã hội ấy. Bản thân nhân vật Guedali có vẻ là một khối đầy mâu thuẫn. Anh muốn thành người, rồi lại muốn trở về lốt nhân mã, rồi lại người, rồi lắm lúc lại là nhân mã. Tuy nhiên, tôi thiết nghĩ, phản ứng của anh chỉ nằm trong sự tương tác với xã hội loài người. Chính những mối dây liên hệ với cái khối khổng lồ đầy điều mâu thuẫn ấy đã khiến con đường đi đến hạnh phúc toàn vẹn của Guedali trở nên vô cùng phức tạp. Khi còn là nhân mã, Guedali tin rằng, chỉ cần là con người, mọi thứ sẽ ổn thỏa, hạnh phúc sẽ đến. Song khi đã người, anh nhận ra, vẫn còn những điều không vui, chỉ là theo một cách khác đi. Chúng ta không muốn trở nên quá khác biệt đến mức thành tách biệt, nhưng cũng chẳng muốn quá đồng bộ đến mức chìm lấp trong cái thế giới mấy tỉ người này, cho nên, đôi khi, chúng ta muốn những cuộc phiêu lưu, nhỏ thôi, khác biệt tí tẹo thôi, để thấy rằng bản thân đã không thành một con kiến trong xã hội loài kiến, lít nhít và giống nhau như lột. Điều Guedali muốn cũng không khác là bao. Chính cuộc sống loài người sau khi đã thành một phần trong nó khiến Guedali lẫn Tita cảm thấy nhàm chán. Kèm theo các thứ chia cách không lời khác, họ dần rời xa nhau… Có lẽ vì vậy, đến cuối truyện, thay vì hoang mang không biết đâu là thế giới hạnh phúc của mình, nhân mã hay con người, Guedali và Tita đã chọn lối sống thỏa hiệp, bằng lòng với hạnh phúc yên ả của một cuộc sống bình thường, rồi thỉnh thoảng, phóng đi trên đồng cỏ cuộc đời tìm kiếm chút phiêu lưu…
"Như con ngựa có cánh sắp cất vó bay lên về phía những ngọn núi hoan lạc vĩnh hằng, về phía bộ ngực của Abraham. Như con ngựa với những bộ móng đang nhảy múa, sẵn sàng phi nước đại qua thảo nguyên. Như con nhân mã ở trong vườn, sẵn sàng nhảy qua tường rào để tìm kiếm tự do."
Như hầu hết các tác phẩm cùng thể loại, Moacyr Scliar kết hợp rất nhuần nhuyễn các yếu tố hiện thực và huyền ảo. Không dễ để chia tách chúng ra, cũng như lắm lúc, thật thành ảo, ảo thành thật. Trong cái huyền ảo, ta tìm thấy quy luật tất yếu của cuộc sống thực, vậy nên cái huyền ảo ấy không trở nên xa lạ. Guedali không phải Cheiron của Hy Lạp, cũng không phải một nhân vật của J.K. Rowling, anh ta hoàn toàn có thực, nỗi đau của anh ta tuy xuất phát từ một nguyên do huyền bí nhưng cảm giác đau vẫn vô cùng thực. Và hành trình đi tìm hạnh phúc, đi tìm cái tôi của anh cũng là hành trình mà mỗi con người chúng ta đều đi trong cuộc đời, dù không sinh ra là một nhân mã. Hơn thế nữa, qua tác phẩm của mình, Moacyr Scliar đã chỉ ra rằng, không cứ nhất thiết là nhân mã Guedali, hay nhân sư Lolah, trên thế giới rộng lớn này, vẫn luôn có những tạo vật kì lạ, đẹp đẽ, nhưng vô cùng mong manh. Một nàng nhân sư hùng mạnh và đẹp tuyệt vời như Lolah vẫn bị đày đọa rồi chết tức tưởi dưới tay con người, cuối cùng bị quên lãng. Vậy đấy, giá mà con người biết mở lòng hơn, biết thông cảm hơn, biết hạ các thứ rào cản định kiến xuống thấp hơn, biết bao điều kì diệu có thể sẽ xảy ra. Được vậy, biết đâu, một ngày tươi sáng nào đó, chúng ta sẽ thấy những đôi nhân mã duyên dáng cùng phi nước kiệu trong công viên gần nhà, họ thật xinh đẹp biết bao. Và, con người chúng ta cũng vậy.
chiemphong
Sunday, September 12, 2010
Friday, September 10, 2010
S.H.I.T ! ! !
Sao nó cứ làm fiền mình wài zậy chài ơi là chài @_@ Mình nhớ đâu mắc nợ tiền/tình j của nó đâu ta?!
Mệt mỏi với nó hết sức!!! Ko biết khi nào nó mới tha cho sự thanh bình của tôi đây?!
Fải nói là dùng mọi cách để ngăn cái con này liên lạc tới cuộc sống tôi!
Này nhá, tôi để chế độ ẩn wall post với nó - nó gửi msg fb!
Tôi xóa fb của nó trong list friends của tôi - nó vẫn gửi msg!
Tiếp tục tôi block fb của nó, đồng thời để chế độ ko cho ai send msg trong fb đến tôi nếu là ng lạ!
Sau đó nó lại send offline trong y!m cho tôi!
Ngày nào nó cũng xì-pem cái offline của tôi, đến nỗi sức chịu đựng của tôi có hạn, đành delete nick chat & ignore nó lun trong y!m!
Vẫn chưa xong đâu nhá, nó lại tiếp tục gửi tn đến cell fone của tôi @_@
Làm tôi đuối wá, fải turn off cell fone gần 1 tháng trời! Mấy bữa nay, mừng ghê, nó ko gọi,ko nt =))
Tưởng chừng, con này bỏ cuộc roài, ai dè hôm nay check email mới fát hiện là đâu ra cái hình nào trong wall fotos của tôi trong fb, nó còn jữ/ếm kỹ nơi chi mô mà jờ nó lôi ra send msg đc tới fb của tôi =))
Khổ nỗi, tôi ko thể hiểu đc là do đâu mới điên! Tôi nhớ là tôi xóa hết hình mà tôi tag nó rồi mà, có còn hình nào có thể dẫn xác nó tới fb tôi đc đâu >"<
Nó cũng chẳng add friends nào của tôi trong fb làm friends fb của nó thì mần sao mà nó tìm đc fb tôi nhỉ nhỉ?! Đã đổi tên trên fb & dùng mọi cách để cái con này tránh xa tôi, thế mà, nó vẫn cố gắng truy đuổi như bắt tội fạm zậy chài :((
Chã lẽ, nó muốn tôi xóa luôn tài khoản fb, nó mới tha sao trời :(( Mô fật! Con là ng có tội j jan ác lắm hay sao mà trời fạt cho con gặp cái con này zậy trời :'( hic hic... Nó lỳ pà kố lun!
Ko biết sao gần đây, nó mắc bệnh dại hay sao mà nó cứ dí tôi mà bám như đỉa đói!
Nhớ lúc trc, wen nó, nó đâu có khùng ghê zậy đâu :-< Nó là pạn cũ của tôi hồi ptth, ko thân như mấy nhỏ pạn trong nhóm, mấy năm gần đây mới hay liên lạc & đi chơi đôi lần, nói chuyện lảm nhảm vài câu, chứ có fải tri âm, tri kỷ j đâu cho cam :|
Thà nó thân như mấy nhỏ kia thì ko nói, đằng này lại chẳng fải! Thế mới gọi là rước họa vô thân! :(( Haiz, tôi ko ghét nó như ghét kẻ thù nhg nó lại cứ làm cho tôi lên tăng xông vì cái bệnh khùng của nó b-) Bệnh của nó fải nói là hết thuốc chữa rồi chứ ko như bệnh tự kỷ/ trầm cảm đâu.
Nói thẳng ra là tôi ko biết khi nào nó mới khỏi bệnh đc! Biết nó bệnh j ko? Nó bị bệnh hay lải nhải & suy nghĩ cực đoan, kiêm lun bảo thủ nặng >"<
Chỉ có 1 vấn đề mà nó lải nhải wài! Cứ onl chat chit/ đi chơi là nó lại bắt đầu điệp khúc ấy! Nó cứ liên tu bất tận, ko cho ai xen vào :|
Cực đoan là sao, cực đoan ở nó là nó suy nghĩ wá bi wan trong tình cảm! Cứ suốt ngày than thở lonely này nọ, tôi bảo là hãy cởi mở trái tim và tâm hồn để tìm đc 1 nửa yêu thương chứ ko fải cứ wanh năm, suốt tháng ôm cái cục hận vào mà sống cho đến khi chết! Mà lỗi là tại nó chứ ai! Chuyện của nó ko tiện ghi ra ở blog này vì đây là blog tôi chứ ko fải của nó :") Cho nó bon chen vào 1 entry là đủ rồi :)) Thề là ko muốn đề cập j đến nó trong đời mình! :) Mà cầu mong nó đừng có khùng wá mà ô-môi với tôi :| Ôi, tôi dị ứng với gay & lesbian kinh dị! b-) Tôi còn yêu đàn ông da diết =))
Tôi đã wá mệt mỏi khi fải "tiếp chuyện" với nó! Chán ngán nó tận cổ!
Ko biết sắp tới, nó còn bày trò j nữa hay ko :| Chẳng hạn khủng bố email, gọi đt bàn???!!!
Lý do chính, tôi muốn đổi số dđ cũng vì có wá nhìu ng thích làm fiền tôi, dù tôi đã tỏ thái độ chã mún liên wan wái j tới họ! Tôi có việc của tôi, tôi đâu có rảnh mà đi "hứng chịu" cái "khùng" từ ng#!
Đang bực mình, khó chịu, bế tắc nhìu thứ mà cứ fải "bị" ~ ng có đầu óc bi wan & sầu não cực độ thì wả là ko điên mới lạ! Ai cũng có wyền than thở nhg nên xì-tóp lại khi mà ng nghe ko mún nghe típ nữa! Lại càng nên có lòng tự trọng khi ng# ko mún mình làm fiền thì đừng làm fiền ngta!
Tôi có fải thiên thần đâu mà lúc nào cũng fải cười hìhì, hàhà khi mà tôi ko có tâm trạng tốt!
Có lắm kẻ cứ cho mình là trung tâm của trái đất ấy! Con ng sinh ra đều có wyền bình đẳng mà!
Chia sẻ, đồng cảm thì cũng có jới hạn thôi chứ, con ng chứ có fải cái máy đâu!
Sức chịu đựng của con ng có jới hạn!!!
Thế cho nên, khi khó chịu trong ng là tôi chỉ muốn một mình :)
Nghe nhạc, đọc sách, viết nhật ký, shopping, du lịch, vẽ vời linh tinh,... :))
Tôi ko thích để tâm trạng của mình làm a/h tới tâm trạng của ng#!
Càng ngàn lần cám ơn khi đừng có ai jeo rắc cái lu xa bu vào ng tôi!
Cuộc sống là chia sẻ cùng nhau nhg đừng có wá lố!
Đừng có đem cái điên khùng, nhảm nhí của bản thân mình vào con ng của ng#!
Wả thật, tâm trạng mỗi khi điên lên, tôi chướng tai, gai mắt cái j là đem ra chửi hết :))
Chắc đi đọc sách "Chôn sống" & "Giết ng đưa thư" cho thanh tịnh tâm hồn :")
A di đà fật...Con là ng khẩu xà, tâm fật, tính Trương Phi ^^~
Thursday, September 9, 2010
Promises don't come easy
I just never read between the lines
Then I woke up one day and found you on your way
Leaving nothing but my heart behind
What can I do to make it up to you
Promises don't come easy
But tell me if there's a way to bring you back home to stay
Well I'd promises anything to you
I've been walkin' around with my head hanging down
Wondrin' what I'm gonna do
'Cause when you walked out that door,
I knew I needed you more
Than to take a chance on losing you
What can I do to make it up to you
Promises don't come easy
You know I've made up my mind to make it work this time
That's the promise that I give to you
You never thought I loved you
I guess you never thought I cared
I was just too proud to say it out loud
Now I know, to let my feelings go (so tell me)
What can I do to make it up to you
Promises don't come easy
You know I've made up my mind to make it work this time
That's the promise I can give to you
What can I do to make it up to you
Linh tinh :)
Công nhận đúng là linh tinh khi ghi ra đc 1 entry dài loằng ngoằng rồi lại xóa :)) Chán thật, ghi cho đã rồi xóa ko thương tiếc, ko hẳn là fong cách của mình :") Hì, sao cũng đc, chỉ là 1 entry ko đầu ko đuôi ấy mà :D Viết chỉ để jải tỏa cho thỏa lòng. Ko có j là wá wan trọng! Và những thứ wan trọng thì thường mình ít muốn cho ai biết :) Blog cũng chỉ đơn jản là nơi mình ghi ~ j mình nghĩ mà ko suy nghĩ câu từ chau chuốt.
Ghét ai thì chửi vu vơ thế chứ chã nêu đích danh ai :-" Cũng lâu ko viết nhật ký, tự nhiên cảm thấy chán là chán dù sao khi viết xong cuốn nhật ký đầy chữ thì mình cũng đem đi đốt :)) Cái xì-ta của mình là thế :))
Jữa blog và nhật ký khác nhau là blog thì pà kon xa gần xem đc mình ghi nhãm nhí j, còn nhật ký thì chỉ có mình gậm nhắm cái khùng, cái nổi loạn của mình ;) Xong jấu thật kỹ để chẳng ai có thể xem mình ghi j :P Và miễn bình loạn!
Hmmm, mình đang suy nghĩ xem có nên đổi số dđ mới ko vì lắm kẻ mình ko thích & ko muốn llạc, hay làm fiền mình đúng vào lúc máu khùng trong ng mình trỗi dậy ;) Cũng tắt dđ đc 1 tháng rồi nhỉ, suy cho cùng, mình mà có biến mất thật thì cũng chã ai biết :-" Đã muốn mất tích thì có trời mới tìm ra đc :)) Thế cho nên, khi mở dđ lại, mình liền nt hỏi thăm cô pạn còm jà xem nó sống sao rồi, đồng thời mình cũng nt bảo nó là 1 ngày nào đó mà ko llạc đc thì cũng đừng có bất ngờ. Kinh thật =))
Đôi khi, mình cũng thấy mình kinh dị và máu lạnh :-" Nói là làm, ko muốn llạc với ai thì còn khuya mà tìm! Thật sự, mình đã wá chán ngán khi fải tiếp chuyện với ~ ng có khuynh hướng suy nghĩ bi wan & than thở :") Mình là ng lạc wan mà fải hứng chịu cái bi wan từ ng# là 1 sự cực hình :-S Nhất là nói mãi mà đầu óc ko sáng ra thì mình đành say goodbye :D
Tìm 1 tri âm, tri kỷ cứ như là tìm vàng trong sa mạc b-) Nghĩ cũng mắc cười khi mà wen nhau gần 10 năm trời mới cảm thấy ko thể làm pạn thêm đc :) Mình ko thích lãng fí thời jan vào ~ j ko muốn tiếp tục vì đó là sự vô nghĩa. Cũng hơi buồn nhg mình hiểu chẳng có j là ko thể xảy ra. Chuyện muốn ai đó hiểu mình, cũng khó thật ;) Chỉ cần mình biết mình muốn j là đc, đôi khi một mình ko hẳn là cô đơn :)
Bất kỳ 1 mối wan hệ nào cũng cần sự vun đắp từ 2 fía, ko thể từ 1 fía mà có thể gọi là tạm ổn đc.
Tình bạn, tình yêu, tình cảm ja đình, cái nào cũng wan trọng ngang nhau trong từng thời đểm.
Và sự bất đồng wan điểm trong suy nghĩ, âu cũng là điều tất nhiên. Mình chỉ tiếc là tụi nó đã ko tiếp thu hết đc sự thẳng thắn của mình chỉ muốn tốt cho bản thân tụi nó, còn việc tụi nó ko thích thì thôi, chã có j nói thêm làm j, chẳng dẫn tới đâu!
Còn chuyện chia tay rồi mà còn muốn llạc với nhau làm mình muốn nôn dễ sợ :") Với mình, từ bạn có thể là ng yêu chứ từ ng yêu mà làm bạn thì kinh khủng wá! Liệu cảm jác, khi thấy ng mà mình từng yêu thương kể lể về 1 đứa con gái đang thầm yêu rồi lại tới cái cảnh thấy hắn âu yếm, chăm sóc thì đúng là cực hình wá còn j! Xin thề là trừ khi mình bị mất trí nhớ chứ ko bao jờ mình "ao ước" đc làm bạn với ng yêu cũ :") Đàn ông khi yêu, có thể thề non, hẹn biển, hái sao trên trời chứ khi chia tay rồi thì pạn đừng có mà mơ anh ta sẽ vẫn dành tcảm nào đó cho pạn ;)) Mọi sự wan tâm & hiện diện của anh ta trong đời pạn sẽ là 1 vết thương cứa vào trái tim làm pạn càng thêm đau nhói mà thôi :) Kinh nghiệm đã dạy cho mình rất nhiều thứ về điều đó! Có lẽ cái thời ngây thơ, dễ dụ, nó wa lâu rồi =))
........................................
Tình yêu gắn liền với trách nhiệm và hôn nhân ko fải là 1 cuộc dạo chơi :)
Tuesday, September 7, 2010
Monday, September 6, 2010
Chôn Sống
Người ta đã tìm ra thi thể của những phụ nữ bị chôn, không xa chỗ Mattie Purvis bị chôn. Còn bao nhiêu phụ nữ khác sẽ bị đe dọa? Bao nhiêu thức dậy trong bóng tối và cào cấu, la hét trong bức tường đó?
"Tấm gỗ đã che mặt hố, che lấp ánh sáng. Hình ảnh về bầu trời biến mất. Điều này không phải là sự thật, cô nghĩ. Đây chỉ là trò đùa thôi. Cậu ấy chỉ cố gắng làm mình sợ thôi. Cậu ấy chỉ bỏ đi vài phút và sau đó sẽ quay lại kéo mình lên, tất nhiên là cậu ấy sẽ quay lại rồi.
Và rồi cô bé nghe thấy có tiếng gì đó bên trên nắp hố.
Đá. Cậu ta đang chèn đá lên trên miệng hố.
Cô bé đứng dậy và cố gắng trèo lên khỏi hố, cô cào vào lớp đất cát, nhưng không thấy một bàn tay nào, không thể nhích lên lên một phần nào. Tiếng la hét chìm vào bóng tối.
- Elijah!
Chỉ có tiếng đá chuyển động đáp lại."...
"Sự thật ư, Rizzoli nghĩ khi cô đi bộ tới xe, là thứ hiếm khi người ta muốn nghe. Liệu có tốt hơn không để giữ một hy vọng mỏng manh rằng mình không có gốc gác với đám quái vật? Nhưng Maura muốn biết sự thật, và Rozzoli biết chúng sẽ phũ phàng. Người ta đã tìm ra thi thể của những phụ nữ bị chôn, không xa chỗ Mattie Purvis bị chôn. Còn bao nhiêu phụ nữ khác sẽ bị đe dọa? Bao nhiêu thức dậy trong bóng tối và cào cấu, la hét trong bức tường đó? Bao nhiêu có thể hiểu như Mattie, rằng điều tồi tệ nhất sẽ xảy ra khi họ chỉ là cái lò ấp sống?"
"Chôn sống" (Body double) là cuốn tiểu thuyết tiêu biểu của nữ văn sĩ Tess Gerritsen. Bà đã bỏ kỳ thực tập với tư cách một bác sĩ nội khoa để nuôi nấng con cái tập trung vào công việc viết lách. Bà đã giành được sự khen ngợi trên khắp nước Mỹ cho cuốn tiểu thuyết đầu tiên của mình về sự ly kỳ mang tính chất y khoa, đó cũng là một trong những sách bán chạy nhất của Thời báo New York - tiểu thuyết "Mùa gặt". Bà cũng là tác giả của các cuốn sách bán chạy như: Biến mất, Khu vườn xương, Tội ác, Chôn sống, Titanic trong vũ trụ...
Quỷ sứ cũng phải dè chừng
Quỷ sứ cũng phải dè chừng là cuốn sách do tiểu thuyết gia Sebastian Faulks chấp bút. Tác giả Sebastian được sự ủy quyền của gia đình nhà văn Ian Fleming, ông viết cuốn này nhân kỷ niệm 100 năm ngày sinh của 'cha đẻ' nhân vật James Bond.
Bối cảnh cuốn sách là thời kỳ chiến tranh lạnh năm 1967. Xuyên suốt toàn bộ câu chuyện, độc giả sẽ được gặp lại điệp viên 007 James Bond. Truyện bắt đầu với tình tiết kì nghỉ 3 tháng của anh phải tạm ngưng vì James bị buộc rời Rome để nhận một nhiệm vụ mới. Nhân vật lần này là tiến sĩ Julius Gorner - một tên nguy hiểm tiềm tàng nhất mà Cục từng gặp từ trước tới giờ.
Julius Gorner, có bằng cấp của các trường đại học danh tiếng như Oxford (Anh), đại học Vilnius (ở Lithuania, một trong những trường đại học lâu đời nhất ở Đông Âu). Tại Oxford, Gorner đã giành được tấm bằng ưu tú cho những môn như kinh tế học, chính trị và triết học. Nhưng khi làm luận án tiến sĩ, Gorner lại đột nhiên chuyển sang môn hóa - và đây là thời điểm bắt đầu cho những âm mưu to lớn sau này của hắn. Gorner xuất hiện ở mọi lúc mọi nơi với hai chiếc máy bay riêng và đi cùng tên tùy tùng Chagrin - kẻ đội mũ kê-pi bí ẩn và một thời có tên trên những tờ niêm yết truy nã dán khắp tường ở Sài Gòn thuộc Pháp.
Nhưng sẽ không mấy khó khăn cho James để nhận diện ra Gorner vì bàn tay trái của hắn "là móng vuốt của một con khỉ" - một dị hình bẩm sinh cực kì hiếm. Khi được cung cấp thông tin về Gorner, James chỉ biết hắn là nhà sản xuất và cung cấp ma túy số lượng lớn và đang ấp ủ một kế hoạch nguy hiểm.
Cùng lúc đó, một vụ hành quyết man rợ trong khu ngoại ô hoang vắng ở Paris đã mở đầu cho một chuỗi những tình tiết được sắp đặt để dẫn tới một thảm họa toàn cầu, khi trào lưu của thứ ma túy chết người đe dọa nhận chìm nước Anh những năm sáu mươi; một chiếc máy bay dân dụng của Anh bị mất tích trên vùng trời Iraq và tiếng sấm của cuộc chiến tranh đang vang rền khắp vùng Trung Đông...
Jame Bond đã tìm thấy kẻ đồng lõa tự nguyện trong dáng hình của một phụ nữ Paris xinh đẹp và quyến rũ tên là Scarlett Papava. Nàng xuất hiện trong những tình huống đầy kịch tính với mục đích riêng. Nhưng James phải cần đến trợ giúp của nàng trong trận đấu sinh tử với kẻ thù nguy hiểm nhất - đó là kẻ luôn sẵn lòng nhảy múa với cả quỷ sứ để thực hiện đến cùng mục tiêu của mình.
Theo chỉ dẫn của Scarlett, từng bước Bond đã tìm được một công cụ để giải mã cho những âm mưu gieo rắc chiến tranh của Gorner. Đó là một con tàu - máy bay to như quái vật biển Caspian trong truyền thuyết. Tuy nhiên, cả James và Scarlett đã bị bắt và đưa đến hang ổ của Gorner - nằm tại một nơi bí mật và an toàn trên sa mạc. Bond đã trải qua những giây phút tuyệt vọng, bị cầm tù và tra tấn trong nhà giam của Gorner, rồi lại trở thành một con tốt thí trong chiếc máy bay dân dụng của Anh chở đầy chất nổ với âm mưu phá hủy thành phố London và tạo nên cuộc chiến giữa nước Nga Xô Viết và Anh quốc.
Liệu rằng, tất cả mọi âm mưu ấy có trở thành hiện thực với một cuộc chiến hạt nhân như mong muốn điên rồ của Gorner? Và số phận James Bond, Scarlett Papava cùng cô em gái Poppy bí ẩn của cô sẽ ra sao?
Cuốn sách viết về đề tài trinh thám pha lẫn hình sự tạo nên một câu chuyện hấp dẫn ly kì giật gân. Có thể nói việc Sebastian Faulks đã thành công khi đi tiếp chặng đường tiểu thuyết dang dở của tiểu thuyết gia Flemming với dấu ấn mang tên: Quỷ sứ cũng phải dè chừng, cuốn sách đã đem đến cho người đọc những giây phút căng thẳng, hồi hộp, bất ngờ của những tình huống tiểu thuyết.
Thục Yên
Sunday, September 5, 2010
Amanda Seyfried - Little House
But it's haunted without you
My tired heart
Is beating so slow
Our hearts sing less
Than we wanted
We wanted
Our hearts sing 'cause
We do not know
We do not know
To light the night
To help us grow
To help us grow
It is not said
I always know
You can catch me
Don't you run
Don't you run
If you live another day
In this happy little house
The fire's here to stay
To light the night
To help us grow
To help us grow
It is not said
I always know
Please don't make a fuss
It won't go away
The wonder of it all
The wonder that I made
I am here to stay
I am here to stay
Stay
Bruce Springsteen - Secret Garden
If you come knockin’ late at night
She’ll let you in her mouth
If the words you say are right
If you pay the price
She’ll let you deep inside
But there’s a secret garden she hides
She’ll let you in her car
To go drivin’ round
She’ll let you into the parts of herself
That’ll bring you down
She’ll let you in her heart
If you got a hammer and a vise
But into her secret garden, don’t think twice
You’ve gone a million miles
How far’d you get
To that place where you can’t remember
And you can’t forget
She’ll lead you down a path
There’ll be tenderness in the air
She’ll let you come just far enough
So you know she’s really there
She’ll look at you and smile
And her eyes will say
She’s got a secret garden
Where everything you want
Where everything you need
Will always stay
A million miles away
Labels
- diary (104)
- fashion (1)
- graphic design (2)
- life (57)
- love (56)
- movie (2)
- music (67)
- playful kiss (1)